Hồng Khánh hoàn toàn sực tỉnh khỏi mớ cảm xúc phẫn nộ hỗn loạn, thì ra chỉ cần anh đến chậm một chút, hoặc là Hải Uyên không còn yêu anh, anh vụt mất cô, mãi mãi.
“Từ hồi cấp ba đã có nhiều người để ý đến chị ấy, nhưng chị chẳng phải lòng một ai cả. Tôi chưa từng dám nghĩ rằng mối tình đầu của chị lại là người hành chị thừa sống thiếu chết như thế.” Ánh mắt của Đức Minh thay đổi, tròng mắt tựa hồ như có ngọn lửa nằm trong đó, giọng nói mạnh hơn nhưng vẫn giữ âm lượng nhất định, tránh để Hải Uyên nghe thấy:
“Cái hôm mà chị Uyên biết anh là chỉ muốn đùa giỡn với tình cảm của chị, chị uống một lúc mấy lon bia liền. Sau đó bị đau dạ dày, ngất trong ký túc xá một ngày trời. Khi tỉnh lại thì một mình đi bệnh viện, là bị xuất huyết dạ dày đấy! Thiếu chút nữa là thủng luôn rồi anh biết không! Lúc chị về thì gặp tôi, anh có biết lúc chị nức nở khóc trước mắt tôi, tôi ghê tởm anh thế nào không? Dựa vào đâu mà cô công chúa nhà chúng tôi bao bọc từ bé đến lớn, vừa bước khỏi vùng an toàn liền dẫm phải tên khốn như anh?”
Đức Minh vô thức bước lại gần Hồng Khánh, tức khắc nuốt một ngụm khí lạnh lớn, suýt chút nữa thì ra tay với cấp trên của mình rồi.
Đức Minh im lặng quan sát người đối diện, ánh mắt anh ta chỉ hướng về chị họ cậu, một ánh mắt dày đặc tư tình, thương xót, hối hận.
Đức Minh thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000560/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.