Thắng đâm một nhát vào dưới xương quai xanh của Vân An, rồi lập tức rút ra.
Hắn bị Đức Minh đá một cước, lăn đến chân cửa ra vào.
Vốn dĩ Thắng có thể nhân cơ hội này gạ gục Đức Minh, nhưng trời sinh bản tính hắn hèn hạ. Nên khi vừa nghe tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương đua nhau vang đến, cái túi mật bên trong hắn như rụng đi, co chân co cẳng tháo chạy.
Để rồi trong căn phòng tan hoang bây giờ chỉ còn lại Đức Minh và Vân An đối diện với nỗi sợ.
Từng giọt máu đua nhau tuôn trào, máu loang lổ, thấm đẫm cái áo sơ mi màu lam nhạt của Vân An, tí tách nhỏ xuống đất từng hạt, từng hạt một.
Trái tim Đức Minh như chết lặng, đến hô hấp thôi cũng cảm thấy khó khăn, thậm chí mắt cậu còn chẳng thể nhắm nổi.
Vân An bị màu máu đỏ thẫm hút mất hồn, chỉ biết dán mắt vào bàn tay Đức Minh đang đè lên tay cô, ngăn cái lỗ kia tứa máu ra.
Vân An sợ lắm, sợ chết khiếp đi được.
Nhưng trong cái rủi còn có cái may, nếu người bị đâm là Đức Minh, có lẽ cô sẽ ngất đi vì khiếp đảm như một kẻ vô dụng mất.
Miệng Vân An hơi mở để cố hít lấy không khí, tiếng nấc theo đó tuột ra ngoài.
Khóe mắt Đức Minh lấp loáng rỉ xuống hai hàng lệ, mày cậu nhíu chặt, bế Vân An lên.
“Đừng sợ, em đưa chị đi bệnh viện ngay đây.”
“Minh… chị… đau…” Tiếng uất nghẹn ứ đọng nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000529/chuong-88.html