Ngày hôm sau, Hải Uyên mơ màng tỉnh dậy, cứ mông lung nhìn vào giữa không trung, không cử động, cũng chẳng nói năng gì, để mặc Hồng Khánh đang lục đục dụi dụi hôn lên vai cô từ phía sau.
Quanh phòng rất tối, có một khe sáng nhỏ hẹp như cây kim chen chúc len qua khe cửa rèm, nó có màu ngà ngà vàng của nắng N-o-v-e-l-T-o-o-n.
Cô không rõ bây giờ là mấy giờ, nhưng cũng không có sức để với người mở điện thoại xem. Chỉ biết rằng tối hôm qua cô ngủ rất trễ, nên giờ này có lẽ sắp vào trưa rồi cũng nên.
Hồng Khánh nhướng người lên định hôn lên má Hải Uyên, vừa hay mắt gặp ánh mắt mơ màng cô, anh không ngại ngùng một chút nào mà cười: “Cục nợ dậy rồi hả?”
Hải Uyên chỉ nhìn anh, chậm rãi chớp mắt một cái thay cho lời đáp.
“Sao thế? Còn đau à?”
Hải Uyên chớp mắt thêm một cái.
“Lần đầu nên thế, làm thêm vài lần nữa sẽ không đau đâu.”
Nét mặt của Hải Uyên hiện lên vài sọc đen, lười biếng cất giọng: “Anh cũng biết là lần đầu sẽ đau hả? Sao còn cố thêm vài nháy nữa?”
Khóe môi Hải Uyên hơi cong xuống, mày cũng chau nhẹ, giả vờ uất ức nói: “Anh không thương em đúng không?”
Cô không phải là một người thích mè nheo vô tội vạ, chỉ là cảm thấy nên giáo huấn chồng tương lai một chút, nếu không anh sẽ trở thành một tên thích lăn giường chính hiệu, và kẻ chịu trận đến cùng cũng sẽ là cô.
Quả nhiên chiêu này của cô luôn có tác động cực kỳ lớn đối với anh.
Hồng Khánh vội vã đỡ Hải Uyên ngả vào lòng mình, có chút luống cuống: “Anh xin lỗi, anh… Tại vì em nên anh cố nhịn, mà nhịn lâu quá nên lúc được “thả” hóa rồ một tẹo…”
Lời này của Hồng Khánh là thật lòng.
Có lẽ Hải Uyên không để ý, lúc ngủ cô rất thường ôm anh. Nhưng anh lại cởi trần, nên hơi ấm của cô trực tiếp phả vào ngực anh. Đáng nói hơn là có lúc, đầu gối của cô vô tình lướt nhẹ qua hạ bộ kia.
Nếu là những đêm Hồng Khánh say giấc thì không sao, nhưng nếu không may hôm đó anh bị tỉnh giấc giữa chừng, chắc chắn sẽ phải vào bếp uống một ly nước lạnh, hoặc chạy tọt vào nhà vệ sinh xối nước cho tỉnh táo.
Tất nhiên Hải Uyên sẽ chẳng bao giờ bắt gặp những khoảnh khắc đỏ mặt tía tai ấy của Hồng Khánh, vì đêm nào có anh ngủ cùng, cô đều ngủ đến độ trời trăng mây gió ra sao cũng chẳng hay biết gì.
Hải Uyên hoàn toàn hiểu rõ hàm ý mà anh đang muốn đề cập đến, không thể trách anh được, vì chuyện cấm dục những hơn 26 năm đã là kỳ tích. Nhưng nếu nói hóa rồ “một tẹo” thì quá là sai.
“Anh đang trách em à?”
“Không có, anh không có.” Hồng Khánh dở khóc dở cười, không biết phải bào chữa thế nào cho đúng.
Anh cúi người hôn lên trán Hải Uyên, dịu dàng buông lời dụ dỗ: “Đừng giận anh, lát nữa về nhà anh mua kem cho.”
Hải Uyên úp mặt vào ngực anh, giấu nụ cười trong lòng, lí nhí đáp: “Em muốn ăn kem đậu xanh, kem vani, sữa dừa, ốc quế sầu riêng nữa.”
“Ok, ngoại trừ họ nhà dâu em không thích, còn lại mua hết.”
Hồng Khánh với trong ngăn tủ một cái khăn bông lớn, quấn quanh người Hải Uyên rồi nhấc bổng cô vào lòng: “Còn bây giờ đi tắm rửa rồi ăn sáng cộng ăn trưa.”
Không rõ vì sao, Hải Uyên cảm thấy có gì đó rất mờ ám ẩn mình sau câu nói này.
“Anh định tắm cho em à?”
“Dạ, chủ nợ giúp cục nợ tắm.”
Mặt mũi Hải Uyên hóa đỏ như trái cà trong phút chốc, cố gắng di chuyển cái thân đau nhức vùng vẫy: “Thả em xuống, em tự tắm được.”
“Ngoan nào.” Biểu cảm của Hồng Khánh tĩnh lặng như tờ, vỗ nhẹ vào mông cô: “Hôm nay chơi trò gia đình, cục nợ giả làm em bé để anh được chăm bé nhé.”
***
Hải Uyên phát hiện ra rằng, từ sau đêm cầu hôn kia, Hồng Khánh chắc chắn đã hóa thành một tên cuồng vợ.
Thời gian đầu, hễ gặp cô lúc nào, bất kể đang ở công ty hay ở nhà, anh sẽ hôn cô một cái khi vừa chạm mặt N-o-v-e-l-T-o-o-n.
Còn nữa, Hồng Khánh chăm cô ngày một tỉ mỉ hơn, giống hệt như chăm em bé vậy.
À không, anh hoàn toàn xem cô là em bé.
Cụ thể là vào một ngày nọ.
Hôm đó cô bị đau họng vì ăn quá nhiều kem trong một ngày, Hồng Khánh nhớ ra trong nhà ba mẹ anh có một bình quất mới ngâm để phòng con trai Hoàng Tuấn đổ bệnh do trời trở nắng mưa thất thường, nên tức tốc lái xe đưa cô cùng về nhà lấy.
Hải Uyên trong xe mơ màng ngủ, còn Hồng Khánh thì vào nhà, nhưng người trở ra đầu tiên lại là mẹ anh.
Bà Hương khẽ mở cửa xe, nhỏ nhẹ hỏi: “Em bé hai mươi tư tuổi nhà ta bị ho à? Có sốt không con?” Rồi bà đặt tay lên trán cô, lại nói: “May mà không sốt. Có thấy mệt ở đâu không con?”
Hải Uyên bất chợt tỉnh cả ngủ, ngây ngô lắc đầu: “Dạ không… Nhưng sao mẹ gọi con là…?”
Trong quãng thời gian này hai người còn chưa kết hôn, nhưng hai vợ chồng bà Hương từ lâu đã rất ưng Hải Uyên, xem cô như con dâu trong nhà, nên ngay khi Hồng Khánh vừa dắt cô về, bà đã đề nghị cô xưng hô như thế.
Lúc này, bà Hương nâng môi cười hiền: “Vừa nãy thằng Khánh xin ít quất ngâm mật ong mẹ ngâm riêng cho bé Chôm, mẹ mới hỏi xin cho em bé nhà ai à, chứ cái đấy dành cho con nít nên không đắng. Anh ta bảo “vâng”. Ba lại hỏi bé bao nhiêu tuổi, nếu uống được loại đắng hơn một chút sẽ nhanh khỏi hơn.”
Bà Hương không nhịn nổi mà cười lên vài tiếng: “Nó nói em bé nhà con hai mươi tư tuổi. Ba biết là con nên mới lấy bình san nhiều nhiều chút đấy chứ.”
***
Có một điểm, nói ngớ ngẩn thì không đúng, mà trẻ con cũng không hẳn.
Đó là Hồng Khánh rất thương bé Chôm, nhưng nếu cậu nhóc dính lấy Hải Uyên quá lâu, thái độ anh sẽ khác.
“Bạn Chôm hơn một tuổi đầu rồi mà sao cứ thích rúc vô lòng vợ chú thế?”
Hoàng Tuấn cũng bồi thêm: “Nam nhi lớn bằng nấy mà suốt ngày quấn lấy mẹ mãi, không biết bao giờ mới lấy được vợ.”
Tất nhiên là sau đó, hai anh bị ông bà giáo huấn cho một trận.
Cũng vì vậy mà tối muộn, khi chuẩn bị đi ngủ, Hồng Khánh ấm ức dụi vào vai cô: “Cục nợ ơi, anh có một điều ước nhỏ, nhỏ lắm.”
Hải Uyên rề rà hỏi: “Gì?”
“Anh muốn có con gái.”
“…”
“Anh sợ con trai giành em như bạn Chôm lắm.”
***
Cuộc đời Hồng Khánh có rất nhiều ngày hạnh phúc, một trong số đó là ngày nhận được giấy kết quả siêu âm của Hải Uyên cùng dòng chữ: Chuẩn đoán giới tính của thai nhi: nữ.
Hai bên gia đình định rằng lễ cưới của anh và cô sẽ diễn ra vào đầu mùa xuân, tức là hơn 4 tháng nữa.
Vừa bàn xong được hai tuần thì lại đó tin mừng rằng Hải Uyên có thai, nên mọi kế hoạch đều được hoãn theo ý của hai vợ chồng, mục đích là để cô thoải mái nhất có thể.
Đến hôm nay nhận được tin mừng nữa, Hồng Khánh lập tức gọi điện về cho ông nội và ba Hải Uyên ngay lúc còn ngồi trong phòng siêu âm.
“Thưa ông, thưa ba, cục bột của con là một bé gái.”
Suốt chặng đường về, Hồng Khánh như hóa thành tên ngốc vậy, không một phút nào là không cười.
***
Anh vốn là một người tỉ mỉ trong tất cả mọi chuyện, nên việc chọn tên cho con gái cũng thế.
Hầu như mỗi tối sau khi làm việc xong, anh sẽ ngồi lại soạn ra một vài cái tên, sau đó gộp lại, đợi lúc bé ra đời sẽ làm thành từng lá thăm cho bé tùy ý bốc.
Một thời gian sau, Hải Uyên thành công hạ sinh một em bé khỏe mạnh, đặt tên là Hồ Nguyễn Thùy Anh, ý nghĩa nết na, thùy mị và thông minh.N-o-v-e-l-T-o-o-n.
Tối trước ngày xuất viện, Hải Uyên nằm trên giường lim dim ngủ, chợt loáng thoáng nghe được Hồng Khánh tâm sự mỏng với con gái: “Cục bột của ba mai mốt đừng lấy chồng nghe chưa, ba buồn lắm đấy.”
Có phải ngày trước khi cô mới chào đời, ba Tú cũng đã từng thủ thỉ với cô như thế không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]