Ngày hôm sau, Hải Uyên mơ màng tỉnh dậy, cứ mông lung nhìn vào giữa không trung, không cử động, cũng chẳng nói năng gì, để mặc Hồng Khánh đang lục đục dụi dụi hôn lên vai cô từ phía sau.
Quanh phòng rất tối, có một khe sáng nhỏ hẹp như cây kim chen chúc len qua khe cửa rèm, nó có màu ngà ngà vàng của nắng N-o-v-e-l-T-o-o-n.
Cô không rõ bây giờ là mấy giờ, nhưng cũng không có sức để với người mở điện thoại xem. Chỉ biết rằng tối hôm qua cô ngủ rất trễ, nên giờ này có lẽ sắp vào trưa rồi cũng nên.
Hồng Khánh nhướng người lên định hôn lên má Hải Uyên, vừa hay mắt gặp ánh mắt mơ màng cô, anh không ngại ngùng một chút nào mà cười: “Cục nợ dậy rồi hả?”
Hải Uyên chỉ nhìn anh, chậm rãi chớp mắt một cái thay cho lời đáp.
“Sao thế? Còn đau à?”
Hải Uyên chớp mắt thêm một cái.
“Lần đầu nên thế, làm thêm vài lần nữa sẽ không đau đâu.”
Nét mặt của Hải Uyên hiện lên vài sọc đen, lười biếng cất giọng: “Anh cũng biết là lần đầu sẽ đau hả? Sao còn cố thêm vài nháy nữa?”
Khóe môi Hải Uyên hơi cong xuống, mày cũng chau nhẹ, giả vờ uất ức nói: “Anh không thương em đúng không?”
Cô không phải là một người thích mè nheo vô tội vạ, chỉ là cảm thấy nên giáo huấn chồng tương lai một chút, nếu không anh sẽ trở thành một tên thích lăn giường chính hiệu, và kẻ chịu trận đến cùng cũng sẽ là cô.
Quả nhiên chiêu này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000521/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.