Tiết trời Thương Kinh hôm nay không được đẹp lắm, mây mù giăng kín cả bầu trời, chắt bóp thành cơn mưa phùn phủ khắp thành phố.
Vào thời tiết như thế này thì chỉ có ăn lẩu cùng nhau là hợp nhất.
Hồng Khánh ngồi trong sân nhà nhặt rau với ông Tú, thi thoảng nhìn cô con gái đang chơi với cái ô tô dành cho trẻ em mà Đức Nhật mới mua cho, bỗng dưng lại thở dài một tiếng.
Ông Tú quan sát con rể thế này cả ngày trời, một hồi không nhịn được mà hỏi: “Sao thế Khánh?”
Ông quay vào Hải Uyên phiên bản nhỏ, hỏi tiếp: “Bé Bột dạo này có vấn đề gì à?”
“Dạ?” Hồng Khánh trả lời: “Không có ba ạ.”
Mỗi lần nghĩ đến Bột đang lớn dần lên, Hồng Khánh bất chợt đồng cảm với ba Tú. Vậy nên anh không muốn Bột lấy chồng cũng không dám nói, vì sợ ba Tú liên tưởng đến Hải Uyên, rồi trêu đùa rằng sẽ đòi cô về.
Một suy nghĩ có phần không bình thường cho lắm, nhưng Hồng Khánh không thể thôi nghĩ về nó được.
Dưới ống kính của ông Tú, dường như ông cũng nhận ra con rể đang không yên tâm về cục Bột nhà ông.
“Bột ơi?” Ông Tú lớn giọng gọi.
Bé Bột ở trong nhà thôi đùa giỡn với Đức Nhật, vang tiếng đáp: “Dạ, Bột nghe ạ.”
“Ra đây chơi với ông một tí.”
Thấy bé Bột đang có ý định xuống xe, Đức Nhật lên tiếng: “Ngồi yên đấy, cậu lái Bột ra với ông.”
Cái xe ô tô nhỏ màu hồng sữa bon bon một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000516/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.