Ngày đầu tiên trở lại sau chuỗi ngày nghỉ ngơi dưỡng bệnh, nghĩ đến mớ bản thảo mà mình sắp phải đối mặt, Hải Uyên không tránh khỏi ủ rũ mà thở dài.
Hôm nay cô không đi bộ nữa mà chọn ngồi xe của Hồng Khánh, anh theo cô đến tận lúc lên thang máy, tay trong tay mãi chẳng chịu rời.
Đến khi Hải Uyên thở dài thêm một tiếng nữa, tay cô cũng gỡ ra khỏi tay anh, Hồng Khánh mới có chút bất an lên tiếng: “Sao thế?”
“Không sao.” Hải Uyên ảo não nhìn xuống bàn tay mình, nhỏ tiếng: “Nếu anh chưa muốn công khai, em không vội.”
“Nhưng anh vội, anh muốn công khai.”
Hải Uyên sáng mắt ngước nhìn anh, Hồng Khánh liền bắt lấy bàn tay cô nắm lại, thậm chí còn nắm chặt hơn nữa. Bên tay kia, ngón trỏ của anh vuốt dọc sống mũi cô, dở khóc dở cười nói: “Trong đầu em rốt cuộc đang nghĩ ngợi cái gì thế? Ai nói với em là anh không muốn công khai?”
Hải Uyên mím môi một thoáng, có phần ấp úng đáp: “Thì…em đang nghĩ…anh mới vào làm…yêu đương với người cùng công ty…em sợ mọi người lời ra tiếng vào với anh.”
Thật tâm mà thưa, Hải Uyên cũng chẳng biết lý do vì sao cô lại nghĩ như thế. Có thể là vì nhiễm phim ảnh quá nhiều, có thể là vì lòng người khó đoán trong khi miệng ai người đó có quyền nói. Tuy nhiên, có lẽ quan trọng nhất chính là chuyện tình của hai người tiến triển khá nhanh đối với cô, cô sợ anh cũng cảm thấy như thế, càng sợ anh chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000504/chuong-58.html