Từ hơn 3 giờ chiều, trời đã tạnh mưa hoàn toàn. Những tia nắng đầu tiên trong ngày dần dần hiện hữu sau những áng mây, trải dài khắp thành phố Ưng Châu.
Giờ tan tầm thường rất đông người, mà Hải Uyên không thích cảnh chen chúc, nên cô thường đi thang bộ. Đức Minh và Đăng Khoa có cùng quan điểm nên đi cùng cô.
Còn Hồng Khánh, anh trầm lặng đi theo sau ba người, cả quãng đường không nói lấy một câu.
Khi tận mắt nhìn thấy Hải Uyên lên xe của Đức Minh, anh mới yên tâm về xe của mình.
Xe của Đức Minh rời đi đã lâu, Hồng Khánh vẫn dậm chân tại chỗ. Anh tựa lưng ra sau ghế, thơ thẩn nhìn lên trần xe, cảm nhận sự mệt mỏi đang từ từ chiếm lấy mình.
[Về nhà nhớ ăn tối, đóng cửa cẩn thận, hôm nay anh về trễ.]
Sau khi gửi tin nhắn cho Hải Uyên, Hồng Khánh ngồi ngây thêm một lúc nữa mới bắt đầu khởi động xe và di chuyển.
***
Nắng chiều nhẹ nhàng đáp trên những nấm mộ xếp thẳng hàng nhau, đáp lên những ngọn cỏ dại đang nhấp nhô mọc lên, và đáp lên cả những bó cúc trắng trên tay người đang đi thăm mộ.
Đăng Khoa khó hiểu nhìn bó cúc trắng đã có trên mộ chị mình từ trước, trông còn rất mới, nên cậu đảo mắt một vòng cả khu mộ rộng lớn.
Không ngoài dự đoán, cách đó chừng hai, ba trăm mét có một dáng đàn ông cao ráo, mặc chiếc măng tô màu đen dài đang rời đi.
“Là thằng khốn đã hại chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-khong-xuat-hien/3000477/chuong-72.html