Bố Nhiễm thấy Nhiễm Thuật trở về đột ngột, không đau đầu sao được.
Thường ngày Nhiễm Thuật về nhà nhìn một cái thì cũng thôi đi, lần nào cũng mang cái bộ mặt buồn hiu về, lại còn thêm trạng thái bom nổ chậm, cho mồi lửa là nổ, bố Nhiễm lần nào cũng phải tìm cách né Nhiễm Thuật ra xa xa chút.
Kết quả, bố Nhiễm đi xuống lầu, không trêu chọc gì cậu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Ban đêm, Nhiễm Thuật lại ra khỏi phòng như một bóng ma, từ trong bếp nhìn bố Nhiễm.
Đôi mắt Nhiễm Thuật vốn lớn, giờ lại sưng to, thêm sắc mặt kém, nên giờ trông cậu hơi thấy ghê.
Cậu nhìn bố Nhiễm, hai mắt vô hồn, tuy không nói tiếng nào nhưng cứ giơ tay nhấc chân đều tỏ rõ ba tốt nhất đừng có chọc vào con.
Bố Nhiễm nghĩ nghĩ, giờ này vào bếp ngoài đói chắc không có lý do nào khác đâu nhỉ, nên nói giúp việc làm cơm tối cho Nhiễm Thuật ăn.
Nhiễm Thuật không nói gì, ngồi trong nhà ăn tiếp tục chờ.
Bố Nhiễm vẫn nói chuyện như thường không trêu chọc người nghe: “Sức sống của thằng nhóc con như con rất lớn, hồi nhỏ bị đánh cũng ráng bò lên ăn cơm. Giờ bị bỏ rơi cũng vẫn nhớ đi ăn cơm nhể.”
Nhiễm Thuật ít khi về nhà, giờ lại về với dáng vẻ này, lại cứ nhắc tới Tang Hiến là lên cơn, ngoài bị đá ra thì sao mà còn lý do nào khác nữa.
“Là con đá anh ấy!” Nhiễm Thuật lên tiếng phản bác.
“Ba nói con này, từ nghèo lên giàu nó dễ, từ giàu thành nghèo thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-anh-van-khong-do-em/926839/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.