Sáng sớm hôm sau.
Nhiễm Thuật đứng trước bàn ăn, bóp eo, hằm hằm nhìn Tang Hiến, trông như một con gà chọi có tinh thần hăng hái.
Tang Hiến bình thản ung dung pha cà phê và nướng bánh mỳ cho cậu.
“Anh đừng có mà làm như không có chuyện gì!” Nhiễm Thuật chỉ vào Tang Hiến, mắng đầy bực tức.
“Cũng có chút chuyện mà.”
“Anh thì có chuyện gì?! Sao em không thấy vậy?”
“Bị kẹp chặt rất đau, nội thương rồi.”
Nhiễm Thuật nổi điên trong chớp mắt, dứt khoát bổ nhào lên lưng Tang Hiến, đu trên lưng anh, hết gặm lại cắn để trả thù.
Tang Hiến cũng không thèm để ý, còn đi tới đi lui ở đảo bếp kiểu tây, để ý thấy Nhiễm Thuật sắp ngã xuống, anh đưa tay đỡ cậu một chút.
Nhiễm Thuật hơi không ngồi yên được, nếu như giờ Tang Hiến ngồi xuống thì chắc chắn sẽ làm cậu tức giận nên là anh đứng cùng Nhiễm Thuật luôn.
Hai người đứng ở đảo bếp, ăn bữa sáng.
Trong lúc ăn sáng, Nhiễm Thuật nhìn chằm chằm vào Tang Hiến, quan sát từ trên xuống dưới khiến Tang Hiến vô thức uống nhiều thêm một ngụm cà phê.
Bình thường mà bị Nhiễm Thuật nhìn chằm chằm như vậy thì chắc chắn tiếp theo sẽ chẳng có chuyện gì tốt.
Thậm chí anh còn biết thừa là Nhiễm Thuật đang bới lông tìm vết, chỉ là bây giờ vẫn chưa nghĩ ra lý do nào chính đáng để mắng anh.
Nhiễm Thuật ăn sáng xong, uể oải thở dài một cái.
Tang Hiến cũng thở phào một cái theo, xem như đã qua cửa này.
Thật ra, Nhiễm Thuật không tìm thấy cớ để mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-anh-van-khong-do-em/926816/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.