Giữa hè.
Hàng cây bên đường dệt nên một tấm lưới xanh khổng lồ, phô ra sức sống ngày hạ.
Trước công trình đang được xây dựng có một phòng tiếp tân đã xây xong và được trang trí đơn giản.
Trong khi đang chờ hội bạn thân đến, Nhiễm Thuật ngồi một mình trong góc, ngâm nga hát.
Tang Hiến đang ngồi gần đó nhìn máy tính bảng đọc tài liệu, vừa ngẩng đầu đã thấy Nhiễm Thuật đến trước mặt, mặt tươi rói: “Đột nhiên em thấy lời bài hát này nhất định là viết riêng cho em.”
“Câu nào?”
“Mắt trừng như chuông đồng, lém lỉnh như tia chớp[1].”
(*)
Tang Hiến nhìn cậu, không nhịn được bật cười.
Nhiễm Thuật giận: “Anh cười cái gì, em không thông minh lanh lợi à?”
“Tự tin là tốt.”
“Anh… Anh phủ nhận trí thông minh của em á?”
“Được rồi, hôm nay bọn họ đều đến đây, chúng ta không chia tay, ngoan, em tự chơi đi.”
“…” Nhiễm Thuật lại đứng dậy, đi ra ngoài.
Bấy giờ, bạn bè đã lần lượt kéo đến.
Đặng Diệc Hành nói từ xa: “Ông chủ Nhiễm mở sản nghiệp thứ hai, chúng tôi phải tới cổ vũ.”
Lữ Ngạn Hâm cầm hoa, nhìn xung quanh nói: “Đây chỉ là bán thành phẩm à, tôi còn tưởng tòa nhà đã hoàn thành rồi nên mới đi giày cao gót tới này.”
Tô An Di và Ngải Mộng Điềm sóng vai đứng trước cửa sổ thủy tinh, nhìn xung quanh không kìm được xúc động: “To thật đấy.”
Ngải Mộng Điềm: “Phải đấy, cho Nhiễm Thuật cả một công ty lớn như vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-anh-van-khong-do-em/3511852/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.