Lục Dĩ Nhiên vẫn luôn cảm thấy trúc mã hơi quấn mình quá.
Ví dụ như sáng sớm mở mắt dậy, anh thấy bên cạnh mình có một người, tay còn đang ôm eo anh.
Anh giật nảy mình, lập tức tỉnh táo, mở to mắt nhìn Cung Thời An thật lâu, mãi sau mới lấy lại tinh thần.
Tên nhóc này lại thừa dịp anh ngủ mà lẻn vào phòng anh, còn ngủ cùng giường với anh nữa.
Anh cử động thân thể để xuống giường. Lúc đi đến cửa phòng vẫn không hiểu sao Cung Thời An có thể vào đây.
Trong lúc anh đang nghiền ngẫm, Cung Thời An đã xuống giường, lười biếng hỏi anh: “Nhiên Nhiên, sáng nay ăn gì?”
“Sao em vào được đây?”
“Do… anh không đóng cửa.”
“Không thể nào, lần nào anh cũng kiểm tra lại sau khi khóa xong.”
Cung Thời An không trả lời, lảo đảo đi vào toilet rửa mặt.
Lục Dĩ Nhiên vẫn khó hiểu như cũ nên đã kiểm tra rất nhiều lần, rõ ràng khóa không hỏng, bấy giờ mới vào bếp làm bữa sáng.
Trong toàn bộ quá trình, anh vẫn không hiểu sao có thể làm được việc này.
Nghĩ trăm cách cũng không giải thích được.
Để tìm được đáp án, đêm hôm sau Lục Dĩ Nhiên cố tình thức đêm.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh vô cùng điều độ, có thể ví như sinh hoạt người già, rất là dưỡng sinh.
Sau hai lần chớp mắt toàn là nước mắt, anh mới nghe thấy tiếng động.
Vị trí âm thanh truyền đến không phải từ cửa ra ngoài mà từ cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-anh-van-khong-do-em/3511838/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.