Chương trước
Chương sau
Lần đầu tiên nghe được tin Nhiễm Thuật chia tay với Tang Hiến, Mạnh Hân Nhã cuống hết cả lên.

Lúc đó cô đang ở địa điểm quay bộ phim kế tiếp, cảm nhận lối sống sinh hoạt của bà con nơi đây, ngoài ra còn nghiên cứu kịch bản để có thể nhập vai người dân bản xứ một cách tốt nhất.

Cô nằm ngoài sân đọc kịch bản thì điện thoại bỗng thông báo có tin nhắn, âm thanh kêu lên không ngừng.

Mạnh Hân Nhã cầm điện thoại lên xem sao, toàn là tin nhắn kêu ca của Nhiễm Thuật gửi đến.

Anh Nhiễm: Anh với tên chó Tang Hiến kia chia tay rồi!

Anh Nhiễm: Địch mẹ, anh ta không làm cái gì hết, mãi anh vẫn không hiểu tại sao mình lại yêu anh ta cơ chứ?

Anh Nhiễm: Kiếp trước không tích đức, kiếp này làm vợ Tang Hiến.

Mạnh Hân Nhã đọc được những dòng tin nhắn này thì rất gấp, cô vội vàng cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn: Sao rồi ạ?

Một lúc sau, Nhiễm Thuật gửi đến một tin nhắn thoại dài sáu mươi giây.

Mạnh Hân Nhã nghiêm túc nghe hết, sau đó lại thấy Nhiễm Thuật gửi đến một tin nhắn thoại sáu mươi giây khác.

Cô nghe xong hai tin nhắn thoại, phải mất một lúc để xử lý thông tin.

Hình như lý do chia tay của Tang Hiến và Nhiễm Thuật rất đơn giản.

Tang Hiến mua ba sợi dây dắt chó, trên dây đều có một thẻ tên được thêu lên, bên trên đều là tên của Nhiễm Thuật.

Tang Hiến giải thích, anh nói đây đặc biệt dành cho Nhiễm Thuật. Sau này Nhiễm Thuật có thể dùng dây này để dắt chó đi dạo.

Nhưng mà Nhiễm Thuật cảm thấy Tang Hiến đang chửi cậu là chó.

Sau đó, Nhiễm Thuật và Tang Hiến loạn lên, nói chính xác là Nhiễm Thuật và Tang Hiến lại choảng nhau một trận.

Hai người vừa dắt chó vừa nói chuyện, Tang Hiến bị chửi đến đau đầu bèn đưa hết ba con chó cho Nhiễm Thuật, Nhiễm Thuật bị ba con chó phi như điên kéo đi khắp nơi, Tang Hiến nhìn cậu như vậy mà còn cười.

Nhiễm Thuật thẹn quá hóa giận, chia tay Tang Hiến ngay và luôn.

Mạnh Hân Nhã cố gắng gửi lại một tin nhắn thoại, kết quả lời ra đến miệng chỉ có: “À…”

Mãi không nói được gì, cô đành hủy.

Kết quả là Nhiễm Thuật lại gửi đến hai tin nhắn thoại sáu mươi giây nữa, cô vẫn rất cẩn thận nghe như lúc đầu. Đại khái đoạn này là bây giờ Nhiễm Thuật rất thất vọng, tình cảm mười năm cuối cùng cũng nhạt, nghe giọng như sắp khóc.

Mạnh Hân Nhã rất cuống, tranh thủ phát tin nhắn thoại an ủi: “Anh Nhiễm ơi, anh đừng giận. Tình cảm của anh và chủ tịch Tang cũng đã mười năm rồi, sắp trở thành người thân đến nơi sao lại nói chia tay là chia chứ? Anh nghĩ lại xem đây đâu phải việc gì to tát.”

Anh Nhiễm: “Tình cảm nhạt nhòa, không thể quay lại, sự thất vọng đều được tích lại từng giờ từng phút, tuyết lở chẳng phải chỉ vì một bông tuyết sao? Không, là tích lũy…”

Thế mà Mạnh Hân Nhã lại cảm thấy khó khăn, bắt đầu đau lòng hộ Nhiễm Thuật.

Bọn họ đều là người làm nghệ thuật, khả năng nhập vai rất mạnh, như thế mới có thể diễn nhân vật sâu sắc được.

Cô cảm thấy mình có thể hiểu được sự thất vọng của Nhiễm Thuật, dần dần lại cảm thấy đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Thế là cô bắt đầu gõ trả lời: Anh Nhiễm, gần đây em không quay phim, em sẽ về với anh hai ngày nhé, chúng ta đi giải sầu một chút. Anh cũng cân nhắc xem nên tiếp tục hay kết thúc.

Anh Nhiễm: Chỉ có em quan tâm anh.

Mạnh Hân Nhã đặt vé máy bay xong thì lập tức đứng dậy, quay lại căn phòng ở tạm để sắp xếp hành lý. Sau khi điện nước đã ngắt, cô kéo vali hành lý ra cổng bắt xe.

Trong lúc này, cô lại nhắn tin cho Nhiễm Thuật: Anh Nhiễm ơi em sắp đến rồi, anh muốn ăn gì? Em đặt nhà hàng trước, tối chúng ta có thể gặp mặt tiện trò chuyện luôn.

Kết quả là thật lâu sau mới nhận được tin nhắn của Nhiễm Thuật: Bọn anh làm hòa rồi.

Mạnh Hân Nhã đọc lại tin nhắn, sau đó lại nhìn hành lý bên người mình, rồi lại quay đầu nhìn ngôi nhà phía sau, hoang mang không thôi.

Cô chỉ có thể trả lời: Nguôi giận rồi ạ?

Anh Nhiễm: Ừ, nhưng nếu em quay về thật thì anh mời em ăn cơm.

Cô nghĩ một lúc rồi vẫn từ chối: Được rồi, để em yên đi, em tiếp tục ở lại đây để trải nghiệm cuộc sống.

Anh Nhiễm: Vậy lần sau em về anh sẽ mời em ăn cơm.

Cục xương nhỏ điên: Vâng.

Kết thúc cuộc nói chuyện, cô lặng lẽ hủy vé máy bay sau đó quay người đi về ngôi nhà kia.

*

Lần thứ hai nghe tin Nhiễm Thuật chia tay, Mạnh Hân Nhã đã bình tĩnh hơn một chút.

Cô không trả lời ngay mà tiếp tục đóng phim như chưa từng nhìn thấy.

Hhi kết thúc cảnh đó, cô quay lại xe bảo mẫu rồi cầm điện thoại lên trả lời Nhiễm Thuật: Anh Nhiễm, em vô ý quá, lúc nãy em đang quay, bây giờ mới nhìn thấy.

Anh Nhiễm: Tức chết anh rồi! Anh chiều anh ta quá nên anh ta có sợ gì đâu.

Anh Nhiễm: Em nói xem có phải anh ta rất không bình thường không?

Lúc này Mạnh Hân Nhã mới để ý, hình như lần này chưa nghe được lý do chia tay.

Thế là cô lướt lướt lên trên đọc lại tin cũ, đến lúc thấy có thông báo tin nhắn mới, kéo xuống dưới đã thấy Nhiễm Thuật nhắn: Quay lại rồi.

Cô thở dài, đã thế rồi chắc cũng không cần nghe lý do chia tay của Nhiễm Thuật.

Vậy là cô rep: Haiz, chủ tịch Tang quá đáng thật nhưng mà anh yêu anh ấy như vậy, hay là tha thứ cho anh ấy lần nữa đi.

Anh Nhiễm: Ừ, phúc phần cho anh ta.

Buổi chiều, cô lại lên hotsearch.

Nhân vật mới trong phim của cô rất tốt, phải thử vai ba lần mới được.

Vì vai diễn rất ngon nên nhiều người cũng muốn vai này, do đó khi cô nhận được vai, đối thủ không vui nên mua bài bôi xấu cô. Lại lần nữa đào ra vụ scandal với Cao Hải Dương năm xưa, cô đọc mà phiền.

Đêm khuya, cô tức đến trằn trọc, sau đó chợt nhận ra mình có một thứ để giải trí, thế là cô lấy điện thoại ra, lướt lại tin nhắn trò chuyện với Nhiễm Thuật, đi nghe lại lý do chia tay của cậu.

“Anh có lòng làm bánh gato cho Tang Hiến, làm ròng rã ba tiếng đồng hồ sau đó mang đến cho anh ta. Thế mà anh ta coi như đồ trang trí mà trịnh trọng đặt lên giá sách! Bánh anh làm thơm như vậy mà anh ta không ngửi thấy sao? Thế mà mang đi trang trí? Mù hay gì? Anh ta chính là cố tình không muốn ăn! Lãng phí công sức của anh.”

“Quá đáng nhất là… Một lát sau anh ta không tìm thấy công cụ nên lấy bánh gato của anh đập quả óc chó! Thế mà dám lấy bánh của anh đập quả óc chó! Còn hỏi anh mua khoáng thạch ở đâu đây, rất là cứng đấy. Em nghe xem, đây mà là tiếng người à?!”

Vốn Mạnh Hân Nhã còn đang buồn phiền, nghe đến đó cũng phải phì cười.

Rõ ràng là việc không giống ai nhưng xảy ra với Nhiễm Thuật nghe lại rất có lý.

Cô cứ nghĩ rằng sẽ không có gì khiến cô nhẹ lòng trong lúc khó chịu này, ai ngờ lý do chia tay nghiêm túc đến vậy của Nhiễm Thuật lại thành công khiến cô bật cười.

*

Về sau, nhờ Nhiễm Thuật giới thiệu mà Mạnh Hân Nhã quen Lữ Ngạn Hâm và Tô An Di.

Ban đầu cô cũng rất giữ ý nhưng khi họ biết cô cũng bị tin nhắn chia tay của Nhiễm Thuật quấy rối, quan hệ của ba người lập tức trở nên vô cùng thân thiết.

Lữ Ngạn Hâm và Tô An Di bắt đầu lần lượt trải lòng, bắt đầu chỉ dạy cho Mạnh Hân Nhã lần sau gặp chuyện này thì nên làm thế nào.

Mạnh Hân Nhã nghe được trợn mắt há hốc mồm.

Đêm đó, cô được thêm vào một nhóm chat tên là: Tránh hiểm khẩn cấp.

Cô bấm vào, chào hỏi một cách lễ phép: Xin chào anh chị, em là Mạnh Hân Nhã.

Ngay sau đó, từng cái ghi chú quen thuộc lần lượt xuất hiện.

Hầu Mạch: Hoan nghênh người mới đến với hiệp hội ai oán.

Tùy Hầu Ngọc: 1

Đặng Diệc Hành: Nghe vợ anh bảo em tính mua vé máy bay về nước thăm Nhiễm Thuật hả?

Tô An Di: Khoảng thời gian đầu của cái năm đó, chị và Ngọc ca còn lo lắng, về sau mới nghiệm ra được mình nhầm rồi.

Thẩm Quân Cảnh: Chỉ có tôi ở trong nước sống cuộc sống dầu sôi lửa bỏng thôi hả? Mấy người còn né được, tôi đến né cũng không thể.

Đặng Diệc Hành: Mày không tránh được nhưng ít ra mày có tiền. Tụi nó cãi nhau, mày phát tài.

Mạnh Hân Nhã nhìn một loạt nạn nhân trong group, không khỏi bật cười.

Thì ra người bị Nhiễm Thuật hãm hại nhiều như vậy, sau đó cô cũng đổi ghi chú thành tên của mình.

Group này vô cùng im ắng, trừ khi… có tình huống phát sinh.

Mạnh Hân Nhã đang chơi game thì đột nhiên nhận được thông báo của nhóm chat. Sau khi hoàn thành xong màn, cô tắt trò chơi đi rồi mở tin nhắn lên đọc.

Tùy Hầu Ngọc: 1

Tô An Di: Đã block.

Đặng Diệc Hành: Đã rõ.

Hầu Mạch: Đây là do tao nghĩ nhiều hay sao mà sao Nhiễm Thuật không tìm tao vậy.

Lữ Ngạn Hâm: @Mạnh Hân Nhã em nhớ block Nhiễm Thuật sạch sẽ vào nhé.

Lần đầu Mạnh Hân Nhã tham gia hoạt động tập thể nên vẫn hơi căng thẳng, cô đánh chữ hỏi thăm: Nếu em block anh Nhiễm thì anh ấy có giận không ạ?

Lữ Ngạn Hâm: Không sao đâu em. Chờ hai người đó làm lành thì Nhiễm Thuật kết bạn lại à. Em cứ chờ mà xem.

Mạnh Hân Nhã: Lần nào cũng thế ạ?

Lữ Ngạn Hâm: Lặp đi lặp lại mười năm ròng.

Vì thế Mạnh Hân Nhã yên tâm block thẳng tay Nhiễm Thuật, nhờ vậy mà có khoảng thời gian an bình ngắn ngủi.

Bên trong group tiếp tục bàn tán hăng say.

Đặng Diệc Hành: Tao tò mò không biết lý do chia tay lần này là gì.

Thẩm Quân Cảnh: Tao đứng bên cạnh có nghe ngóng được chút. Hình như Tang Hiến tiện tay mua ba món đồ, mua hai món cho thú cưng nhưng Nhiễm Thuật chỉ có một, cho nên Nhiễm Thuật cảm thấy Tang Hiến không quan tâm cậu ta nữa.

Lữ Ngạn Hâm: Nghe xong tôi lập tức phát hiện, Nhiễm Thuật phải cố gắng nhiều lắm mới bịa ra một cái lý do chia tay như thế.

Đặng Diệc Hành: Tao tò mò không biết lý do chia tay lần này là gì.

Ngải Mộng Điềm: Đồ 0 mưu mô xảo quyệt!

Tô An Di: Mấy cậu nghĩ xem lần này mất bao lâu để làm lành?

Hầu Mạch: Với cái lý do như này chỉ cần hai người đó đang ở cùng nhau, trong vòng nửa tiếng thôi là cậu ta bị Tang Hiến xử một trận.

Lữ Ngạn Hâm: Nửa tiếng? Bộ Tang Hiến bị yếu sinh lý rồi hả?

Hầu Mạch: Tôi bảo nửa tiếng xử Nhiễm Thuật chứ không phải nửa tiếng là xử xong.

Lữ Ngạn Hâm: Vậy một lần của cậu với Ngọc ca kéo dài bao lâu thế?

Lúc này Mạnh Hân Nhã yếu ớt lên tiếng: Hình… hình như em vừa ăn một quả dưa rất to.

Lữ Ngạn Hâm:...

Đặng Diệc Hành: Hahaha, Tiểu Mạnh chưa biết nữa hả?

Mạnh Hân Nhã: Em chỉ biết thuyền của anh Hầu và anh Tùy được chèo khí thế lắm, hai người kết hợp ăn ý nhịp nhàng nhưng em không biết thuyền hai anh ấy real.

Lữ Ngạn Hâm: A A A, Ngọc ca, đại sư huynh, hai người quỳ xuống mau.

Tùy Hầu Ngọc: Không quan trọng, sớm muộn gì cũng biết thôi, đừng tuồn ra ngoài là được vì nó sẽ ảnh hưởng đến thi đấu.

Mạnh Hân Nhã: Đã hiểu ạ!

Hầu Mạch: Đặng Diệc Hành! Mày quản vợ mày vào! Bớt hóng hớt chuyện ngoài đường!

Đặng Diệc Hành: Vợ ơi, nhanh nhanh mua chút đồ chơi để xin lỗi đại sư huynh đi.

Lữ Ngạn Hâm: Vâng vâng vâng.

Mạnh Hân Nhã: Lần trước em tặng anh Nhiễm và chủ tịch Tang một cái quần lót, hình như chủ tịch thích lắm.

Mạnh Hân Nhã: [link]

Hầu Mạch: Đây… đúng là đồ mà chó Tang thích.

Lữ Ngạn Hâm: Đắt vậy, thôi quên đi, tôi mua roi da nho nhỏ thôi.

Tùy Hầu Ngọc: Chốt đơn.

Mạnh Hân Nhã: Anh Tùy cũng thích ạ?

Hầu Mạch: Đệch đệch đệch! Ngọc ca mua cho anh mặc thì có! Sau này mấy món như vậy bớt gửi hộ!

Mạnh Hân Nhã đọc tin nhắn trên điện thoại, không khỏi nhớ lại dáng vẻ của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch. Trước đây cô thấy Hầu Mạch khá to con nên tưởng hắn là 1, bây giờ ngẫm lại có khi nào Tùy Hầu Ngọc mới là 1 không.

Sau đó cô quan sát trong group một lúc, rốt cuộc xác định mình nghĩ không sai. Tùy Hầu Ngọc mới là 1 vì quanh cậu toát lên khí chất của công quân.

Mà Hầu Mạch sở hữu làn da trắng xinh đẹp, lại còn là người đẹp hay làm nũng, tính ra Tùy Hầu Ngọc không thiệt thòi chút nào.

*

Ba tiếng sau, Nhiễm Thuật và Tang Hiến làm lành.

Quả nhiên Mạnh Hân Nhã nhận được lời mời kết bạn.

Trải qua chuyện này, Mạnh Hân Nhã nhanh chóng hòa nhập với tập thể.

***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.