"Tôi với bọn họ thì có gì để nói?" Nhiễm Thuật lấy vai kẹp điện thoại, dùng máy xay để trộn đồ hộp cho mèo, thuần thục vét ra rồi lại đổ một lượng nước vừa phải vào, bỏ vào trong bát sau đó đặt bát xuống vị trí cố định.
Đặt xong, một con mèo đen nhảy xuống từ trên tủ, nó rơi xuống đất rồi duỗi người, sau đó thong thả đi đến chỗ cái bát để ăn đồ hộp.
Cơ thể nhẹ nhàng, đi đường không phát ra tiếng động, tao nhã như tinh linh màn đêm.
Nhiễm Thuật nhìn mèo đen ăn cơm, dùng tay cầm điện thoại nói tiếp: "Nếu bọn họ đã để ý tới suy nghĩ của tôi thì sẽ không làm ra chuyện khiến tôi tức giận như vậy. Bây giờ còn bảo tôi tới công ty tìm bọn họ? Huênh hoang quá đấy, mong tôi xin lỗi bọn họ à?"
"Haiz, sự thật là như vậy, cậu hết hot rồi, không có đoàn phim nào cần cậu, những lúc thích hợp thì vẫn nên thỏa hiệp." Anh Lưu khuyên cậu như vậy, giọng nói có phần bất đắc dĩ.
"Không, cùng lắm thì ông đây rút khỏi giới, đừng có mơ khiến ông chịu tí tủi thân nào."
Quả thật Nhiễm Thuật không cần.
Cậu từng hot, từng huy hoàng, có tác phẩm để đời.
Sảng khoái rút khỏi giới còn tốt hơn ở lại để bị khinh bỉ.
Dù sao thì... cậu rất có tiền, rất tự tin.
"Được, anh giúp cậu nói với bọn họ." Anh Lưu cũng không làm khó cậu, chỉ nhắc: "Mấy hôm nữa công ty có tiệc tối chào mừng ông chủ mới, nói gì thì nói cậu cũng phải xuất hiện."
"Vâng, lên đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-anh-van-khong-do-em/243047/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.