Đại Không hoà thượng thở ồ ồ, bước tới gọi:
- Lão Thân, sao ngươi không để của nợ đó cho ta xử trí, lại mất đi cho tamột dịp làm công đức nữa rồi.Thân Xương Ngọc gật đầu:
- Xin lỗi, xin lỗi, lầu sau ta sẽ nhường cho.Chẳng qua ta nóng lòng báo thù cho đồđệ ngươi thôi.Đại Không cười vang.Tiếng cười che đậy nỗi đau bốc mạnh qua sự nhắc nhở củaThân Xương Ngọc.Nhà sư mất một đồ đệ thân yêu trong cuộc chiến này, Vô Tha tiểuhoà thượng đã về cõi phật.Đương nhiên Thân Xương Ngọc cũng hiểu rõ tâm tình củaĐại Không, cái vẻ bình tĩnh của hoà thượng Đại Không miễn cưỡng trông thấy, bất quálão ta công khai thừa nhận vậy thôi.Rồi lão đáp:
-Vô Tha có phúc khí hơn ta, sớm chứng quả niết bàn về bên chân Phật.Thân Xương Ngọc thở dài:
- Thật là lỗi do ta đã vô tình chạm đến niềm đau của ngươi…Đại Không trừng mắt:
- Ngươi nói cái chi thế?
Viên tịch quy chân là cứu cánh của kẻ xuất gia, conđường giải thoát càng ngắn là càng chứng tỏ oan nghiệt trần gian không sâu dày.Người tu đạo không vì chuyện ở đi mà thắc mắc, ta mừng cho đồ đệ chứ sao lại đaulòng?
Lệ Tuyệt Linh chen vào:
- Kẻ có tội chính là ta, bởi vì mọi việc đã xảy ra đều do ta tạo cái nguyên nhân.Đại Không chen vào:
- Các ngươi nói năng nghe nặng mùi trần tục thái quá.Tuy vậy ta không trách aicả, bởi có trách cũng chẳng ích gì.Ta chấp nhận đến đây, là do ý muốn của ta, hậuquả như thế nào ta sẵn sàng chấp nhận, đừng kẻ nào giành cái lỗi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sanh-tu-kieu/12024/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.