Hoàng Quân Nhã giật mình:
- Nói thế, nghĩa là hai vị không lưu lại đây?
Thân Xương Ngọc lắc đầu:
- Chỉ nghỉ lại đây một lúc thôi, rồi bọn tại hạ sẽø đến Hồng Khẩu Phụ.Sách Hổ hấp tấp hỏi:
- Các vị không chờ chủ nhân về sao?
Thân Xương Ngọc tiếp:
- Bọn tại hạ dến đó tìm Trì Cung là tốt hơn.Vạn nhất có xảy ra việc gì cho y, lỡ ray thất cơ, thì thật là đáng hận!Sách Hổ cao hứng:
- Được quá, có hai vị tiếp trợ, thì hung thủ có ba đầu sáu tay cũng không khỏithảm bại ! Tại hạ trước nhất cảm thấy hả tức lắm rồi.Y tán dương nghĩa khí của cả hai thêm mấy câu nữa.Thân Xương Ngọc không nóigì trầm ngâm nghĩ ngợi xa xôi.Lệ Tuyệt Linh nhắc đến bọn Hắc Lâu, dù cả hai đã đivào điạ phận Sơn Tây rồi, chưa chắc gì Hắc Lâu không dám đuổi theo.Thân Xương Ngọc cũng lo ngại như chàng, nhưng cả hai rất bình tĩnh không hềnao núng.Sách Hổ ngơ ngác:
- Hai vị có sự phiền phức?
Thân Xương Ngọc gật đầu, an tường đáp:
- Không sai, một sự đại phiền phức.Sách Hổ trố mắt:
- Thân đại ca nói sao?
Lại có kẻ dám trêu vào hai vị à?
Thân Xương Ngọc mỉm cười:
- Sao lại không?
Chúng ta chẳng phải là bậc độc tôn, cũng chẳng phải là bá chủtrong thiên hạ, tự nhiên phải có cừu nhân, huống chi trên giang hồ, những tay caocuờng không hiếm.Sách Hổ hỏi:
- Trên đời này còn ai dám đụng đến Thân đại ca, hùng cứ một dãy Trung ĐiềnSơn nữa?
Lệ Tuyệt Linh khoát tay:
- Đừng đưa Thân đại ca lên cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sanh-tu-kieu/12011/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.