Mỗi người một chén, không ai kém ai chén nào.Một lúc sau, bốn bình rượu cạn khô chẳng còn một giọt.Họ bắt đầu chếch choáng, mặt người nào cũng đỏ lên.Lệ Tuyệt Linh hỏi:
- Lão ca uống nữa hay thôi?
Thân Xương Ngọc mỉm cười:
- Nữa chứ! Tuy nhiên chúng ta cũng đừng uống quá say!Lệ Tuyệt Linh cười lớn:
- Thế sao lão ca lại bảo là uống không bằng thích thì không thôi?
Thân Xương Ngọc điềm nhiên:
- Lúc này không phải là lúc vui rượu, trước mặt ta còn có đường dài, còn có bất ngờ.Chúng ta không nên để hỏng việc vì rượu.Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
- Vậy chúng ta uống thêm mấy chén nữa thôi.Chàng vỗ tay kêu bốp một tiếng, gọi:
- Chủ quán đâu, cho thêm rượu.Rồi họ uống thêm mấy chén nữa.Chợt Lệ Tuyệt Linh nhìn sang Hoàng Quân Nhã, thấy nàng ngồi yên, vội bảo:
- Ăn đi chứ cô nương, nàng không nên khách khí với bọn này.Hoàng Quân Nhã thấp giọng:
- Tiểu nữ không đói lắm.Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:
- Hay là cô nương hiềm vì thức ăn thô sơ.Hoàng Quân Nhã lắc đầu:
- Không phải vậy đâu.Thực tình tiểu nữ không đói lắm.Lệ Tuyệt Linh gắp thức ăn bỏ vào chén Hoàng Quân Nhã, thốt:
- Đành là nam nữ thọ thọ bất thân, song lúc ngộ biến phải tòng quyền, tại hạ xin ép cô nương ăn dể lấy sức, bởi đường còn dài và không mỗi lúc mỗi gặp hàng quán dọc đường trong những vùng núi hoang vắng đâu đấy.Hoàng Quân Nhã chưa biết nói ra sao, Lệ Tuyệt Linh lại ép lần nữa.Lần này chàng cứng rắn hơn một chút.Bắt buộc Hoàng Quân Nhã phải ăn, đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sanh-tu-kieu/11998/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.