Lệ Tuyệt Linh nhìn Lâu Tử Nghiên.Ai ở trong trường hợp đó, ít nhất cũng quát một tiếng hay mắng một câu.Song chàng nín lặng, lạnh lùng nhìn.Chàng không nói thì Lâu Tư ûNghiên nói, bởi cần nói nên y mới quay trở lại ngay.Y hừ một tiếng hỏi:
- Ngươi dấu số ngọc đó ở đâu?
Lệ Tuyệt Linh hỏi lại:
- Ngọc không có ở trong rương à?
Lâu Tử Nghiên hét lên một tiếng to.Qua lỗ hổng Lệ Tuyệt Linh thấy rõ gương mặt biến sắc của ỵ Y gầm lên như thú dữ:
- Ngọc ở đâu mà ngươi nói trong rương, hỡi cái tên chó má kiả Ngói, gạch vụn mà ngươi dám nói là ngọc à?
Lệ Tuyệt Linh nhếch môi cười:
- Ngươi mới phát giác ra thôi sao?
Lâu Tử Nghiên lại gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu:
- Ngươi định chiếm hưởng một mình phải không?
Chết cũng đáng lắm rồi nghe tên súc sanh.Lệ Tuyệt Linh bật cười nói lớn:
- Lâu Tư ûNghiên ơi là Lâu Tử Nghiên, trong hai chúng ta, chưa biết kẻ nào muốn đoạt hưởng một mình đây! Ngươi tưởng ngươi man trá nổi ta sao?
Đừng có hòng mà đánh giá ta quá thấp.Lâu Tử Nghiên, cái việc ngươi làm hôm nay, ta đã làm hơn mười năm về trước rồi.Ta là sư tổ, ngươi chỉ đáng làm đồ đệ, ta chuyên nghiệp còn ngươi chi?
là kẻ mới tập sự, ngươi sao lừa nổi tả Đừng tưởng up hiếp ta là ngươi có ngọc.Ngươi chẳng nên nuôi cái mộng ảo đó làm gì!Lâu Tử Nghiên luôn luôn quát tháo:
- Ngươi là một tên bại hoại nhất trên đời, đối phó với ngươi ta cần gì phải chọn lựa thủ đoạn.Lệ Tuyệt Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sanh-tu-kieu/11977/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.