Lệ Tuyệt Linh dừng chân tại chỗ.Chàng dừng chân rất ung dung, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, như tự ý bỏ quên vật dừng lại chứ chẳng vì tràng cười đó.Rồi chàng từ từ ngẩng đầu lên thong thả đưa ánh mắt hướng về nơi xuất phát ra tiếng cười.Tuy vậy, bên trong chàng đã giới bị chu đáo, từng đường gân căng thẳng, từng thớ thịt nổi vồng.Nơi phía tả trong một góc hình tam giác, một người đang ngồi trên xà nhà, hai chân buông thỏng.Dù nơi đó thiếu ánh sáng, Lệ Tuyệt Linh cũng nhận ra bóng người nhỏ thó yểu điệu, bóng đó hẳn là một nữ nhân.Nàng vận y phục màu đen, nơi đầu có vuông khăn bọc tóc cho gọn, đôi giày cũng nhỏ, khăn và giày đều đen.Giọng cười đó đúng là giọng mũi.Phàm cười hay nói bằng giọng mũi, là có ý ngạo nghễ rồi.Như vậy, nữ nhân xuất hiện chẳng phải với thiện ý! Huống chi, bất cứ sự xuất hiện nào trong trường hợp này đều không hàm ẩn một thiện ý.Nhất là kẻ đó lại là một nữ nhân ở ngay tại hiện trường đẫm máu này.Sự xuất hiện đó chứng minh là sự việc gì đó sẽ phải phát sinh, chắc chắn bất lợi cho chàng.Chàng lạnh lùng hỏi:
-Trong khung cảnh máu hồng loang đổ tang tóc phủ trùm này, cô nương vẫn cười được sao ?
Nữ nhân từ trong bóng tối, thay vì đáp, lại thốt ngoài câu hỏi của chàng:
-Trời sanh ra các hạ, chẳng lẽ chỉ để cho các hạ làm có mỗi cái việc giết người thôi à ?
Chẳng lẽ các hạ khát máu thành tánh rồi ư ?
Lệ Tuyệt Linh ước đóan hẳn là nữ nhân phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sanh-tu-kieu/11973/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.