Xa từ ngoài biển nhìn vào, Portofino đã gây ấn tượng với những sườn đồi xanh ngát ô liu, thông, bách và cọ: Stanford, Sophia và Dmitri đứng trên boong ngắm cảnh trong khi con tầu tiến dần vào bờ.
Sophia hỏi:
- Anh có đến Portofino thường xuyên không?
- Mới vài lần thôi.
- Thế nơi ở chính của anh ở đâu?
Câu hỏi riêng tư quá. Stanford bèn đáp:
- Em sẽ được thưởng ngoạn Portofino, Sophia. Nó rất đẹp.
Thuyền trướng Vacarro đến gần:
- Ngài có dùng bữa trưa trên tầu không, thưa ngài Stanford?
- Không, chúng tôi sẽ dùng bữa ở Splendido.
- Tốt lắm. Vậy tôi có phài sẵn sàng nhổ neo ngay sau bữa trưa không?
- Tôi nghĩ là không. Hày thưởng thức phong cảnh của thành phố nầy cho chán đã.
Viên thuyền trưởng nhìn Stanford, bối rối. Mới một nháy mắt trước ông ta còn cuống cà kê là vậy, giờ đã đổi giọng hoàn toàn, cứ như ông ta đang có cả nghìn năm để sống. Còn cái vụ cấm ngặt sử dụng liện lạc vô tuyến nữa. Chúa ơi!
Khi chiếc Blue Skies đã thả neo, Stanford cùng Dmitri và Sophia đáp xuồng vào bờ.
- Chúng ta sẽ ăn trưa ở khách sạn trên đỉnh đồi. Từ trên đó nhìn ra biển đẹp lắm, - Stanford nói với Sophia. - Em hãy tới chỗ kỳa bắt tắc xi, anh sẽ đến sau vài phút.
- Dạ.
Stanford nhìn theo Sophia cho đến khi nàng đi xa, đoạn ông quay sang Dmitri:
- Tôi phải gọi một cú điện thoại.
Không thể gọi từ trên tàu được. Dmitri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-trua-va-dem/1913057/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.