“Dung Nhi, ngươi lớn rồi!”
“Ô ô…Lý đại ca, ngươi bao năm qua đã ở đâu, tại sao đến bây giờ mới chịu đến xem Dung nhi, ngươi có biết Dung nhi rất nhớ ngươi!” Hoàng Dung ôm chặt lấy hắn mà ai thán.
Gặp cảnh Hoàng Dung trong lòng mình khóc sướt mướt kể ra nỗi nhớ nhung, Lý Thiên Ngọc mặc dù cho có là lão tài xế cũng phải luống cuống tay chân, cuối cùng chỉ đành vòng lấy hai tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, nhỏ giọng khẽ nói:
“Dung Nhi, thật có lỗi, là Lý đại ca không cân nhắc đến cảm thụ của muội, từ nay ta sẽ không để muội rời xa dù chỉ một bước!”
Hoàng Dung toàn thân như hòa tan vào trong lồng ngực của hắn, tâm tình cũng dần nguôi ngoai, nghe hắn nói vậy liền ngẩng lên khuôn mặt do khóc sướt mướt như mèo hoa nói:
“Thật sao? Lý đại ca, ngươi thật sẽ không rời đi Dung nhi? Sẽ không bỏ lại Dung nhi lần nữa là thật chứ?
Mỉm cười, Lý Thiên Ngọc cúi xuống, môi hắn áp lấy đôi môi ướt át của nàng, không cần nói nhiều, chỉ cần như vậy hắn tin rằng Hoàng Dung cũng có thể cảm nhận được tâm ý của hắn lúc này.
Hai người dường như hoàn toàn quên đi mọi thứ, vong tình hôn nhau, chỉ là…
“Khụ khụ,… hai người các ngươi ….khặc! Khụ khụ…!!!”
Lý Thiên Ngọc đang cùng Hoàng Dung nồng nhiệt hôn môi, ai mà nghĩ tới phía bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh để cho cả hai suýt chút nữa thì cắn đứt cả lưỡi, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-than-tu-luyen-he-thong/2977410/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.