Chương trước
Chương sau
Thấy Tôn bà bà vung chưởng đánh về phía mình, Lý Thiên Ngọc hai tay ôm Tiểu Long Nữ vẫn thản nhiên đi tới, chưởng phong táp vào mặt, đúng lúc này, một đạo bích chướng xanh biếc dâng lên cản lại.

“Phanh!”

Tôn bà bà bị lực phản chấn từ thủy chi bích đẩy lui, không công mà lùi, may mà Lý Thiên Ngọc không dội lại toàn bộ lực một chưởng vừa rồi, chỉ đạn lại một phần mười, cho nên Tôn bà bà mới không có tổn thương gì, nhưng như vậy cũng khiến nàng trên mặt tràn đầy hoảng sợ, có điều lo cho cô nương nhà mình cho nên vẫn chỉ mặt hắn mà quát:

“Dâm tặc, mau buông cô nương nhà ta ra!”

Lý Thiên Ngọc cũng biết bản thân lén đi vào, hơn nữa cũng đánh chủ ý với Tiểu Long Nữ, cho nên Tôn bà bà mắng hắn như thế hắn cũng không hoàn toàn sai, cho nên cũng không có động thủ mà mở miệng nói:

“Long nhi hiện giờ là nữ nhân của ta, chính nàng đáp ứng, ta không có ép buộc nàng, ngươi là Tôn bà bà đi, nếu ngươi không muốn nàng mất mạng thì mau tránh ra, ta muốn mang nàng đi chữa thương!” 

“Còn nói không ép buộc? Nếu ngươi không dùng sức mạnh thì tại sao cô nương lại bị thương, mau đem cô nương thả ra, nếu không lão thái bà dù liều mạng cũng phải giết ngươi!” Tôn bà bà nghe thế giận quá mà nói.

“Chỉ ngươi mà muốn giết được ta? Nếu không phải nể mặt Long nhi, thì ngươi giờ đã là người chết, vừa rồi nếu ta không nương tay thì ngươi đã sớm biến thành thi thể, mau tránh đường, ta còn muốn chữa thương cho Long nhi”.

Nói xong, không để Tôn bà bà kịp mở miệng, hắn liền vận lên Kinh lôi truy tinh bộ, “Vụt!” một tiếng, thân ảnh liền từ trong mắt Tôn bà bà biến mất, khiến cho Tôn bà bà con ngươi co rụt, vội quay đầu lại đã thấy hắn ôm lấy Tiểu Long Nữ tiến vào bên trong gian thạch thất.

Tôn bà bà vội đuổi theo, mặc dù trong lòng sợ hãi vạn phần, nhưng từ nhỏ chăm lo cho Tiểu Long Nữ, nhìn nàng lớn lên chẳng khác con đẻ, cho nên kiến quyết đuổi theo đi vào.

Tiến vào bên trong thạch thất, đập vào mắt Tôn bà bà lúc này là hình ảnh Lý Thiên Ngọc hai người đả tọa trên giường hàn ngọc, tay phải vươn ra áp vào lưng ngọc của Tiểu Long Nữ, từ trong tay hắn, một loại năng lượng xanh lục bắt đầu tiến vào bên trong cơ thể của nàng, bên ngoài là một lớp màng màu xanh biếc hình cầu bao lại.

Tôn bà bà vội vàng tiến tới, chỉ là đụng vào tấm màng màu xanh biếc liền bị bắn ngược trở về, dùng toàn thân công phu cũng không làm sao tiến lên được, chỉ đành ở bên ngoài ngưng mắt nhìn lấy cảnh tượng bên trong.

Tiểu Long Nữ tu vi chỉ có Phàm cảnh bát trọng, sau khi tâm cảnh bị phá liền thụt lùi chỉ còn phàm cảnh lục trọng, tức chỉ có Lv.6, rất yếu, cho nên mộc chi lực của hắn chỉ vận chuyển vài vòng trong cơ thể thì thương thế của nàng đã khỏi toàn bộ mà tỉnh lại, đối với Tôn bà bà bên ngoài gọi lấy chỉ nói không có việc gì.

Thả xuống bàn tay, ra hiệu cho Tiểu Long Nữ quay lại ngồi đối diện với mình, sau đó Lý Thiên Ngọc mỉm cười nói:

“Long nhi, từ giờ ta gọi ngươi như vậy đi, mặc dù có thua cuộc, nhưng ta vẫn dạy ngươi một môn công pháp bởi vì ngươi là nữ nhân của ta, chỉ cần luyện nó, thế gian này ngươi có thể hoành hành vô kỵ”

“Là công pháp gì?” Tiểu Long Nữ bình thản đáp.

“Nó gọi Hỗn nguyên thôn khí công, khẩu quyết là….” Lý Thiên Ngọc cũng không có cấm kỵ Tôn bà bà bên ngoài vẫn tiếp tục dạy cho Tiểu Long Nữ.

Chờ sau khi Tiểu Long Nữ tiến vào trạng thái tu luyện, hắn mới từ bên trong màn chắn đi ra, đối với Tôn bà bà cười nói:

“Thế nào, giờ ngươi vẫn còn muốn giết ta sao?”

“Không dám, Lão thân lúc trước không biết cho nên có điều đắc tội, mong công tử lượng thứ, cũng cảm tạ ân công tử truyền công!” Tôn bà bà chắp tay bái một cái chân thành nói.

Tôn bà bà làm gì mà không biết Lý Thiên Ngọc trong khi truyền dạy công pháp cho Tiểu Long Nữ, cũng không cấm kỵ sự có mặt của nàng, cũng tương đương là nói nàng cũng được học lấy công pháp, trên giang hồ ai mà không sợ người khác học trộm bản lĩnh, nhưng hắn thản nhiên truyền dạy không cố kỵ, thêm vào Long cô nương đã nói không có việc gì, thì bản thân nàng ngược lại còn phải cảm ơn hắn. 

Tôn bà bà tuy chưa luyện Hỗn nguyên thôn khí công, nhưng nghe khẩu quyết cũng đủ để hiểu môn công pháp này cao thâm như thế nào, so với công pháp phái cổ mộ thì đâu chỉ cao hơn một bậc.

“Không có chuyện gì, dù sao ngươi cũng là người nuôi lớn Long Nhi, học được thì có sao, có điều ta cũng muốn ngươi thề lấy, không thể tùy tiện truyền cho người khác, bởi lẽ môn công pháp này luyện tới cuối cùng, uy lực có thể khiến sơn băng địa liệt, nói không ngoa chẳng khác nào lục địa thần tiên, nếu rơi vào tay người có tâm thuật bất chính thì hậu quả ra sao, ta không nói ngươi cũng biết!”

Tôn bà bà nghe thế thật sâu rung động, có điều vẫn không thể tin được, nhưng vì vẫn mở miệng thề lấy, đợi cho nàng hoàn thành lời thề, Lý Thiên Ngọc mới nói:

“Trong lúc Long nhi luyện công, chúng ta đừng quấy rầy nàng, ngươi cùng ta đi ra ngoài!”

Nói xong liền quay người bước đi, Tôn bà bà cũng vội vàng đi theo sau. Khi hai người đi ra bên ngoài cổ mộ, Lý Thiên Ngọc vung tay mang theo Tôn bà bà bay thẳng lên trời khiến Tôn bà bà thiếu chút thì lên cơn tăng động, hướng về phía biển mà đi.

Đến nơi, Lý Thiên Ngọc cùng Tôn bà bà treo lấy trên không, hắn quay sang nói:

“Nhìn kỹ, sau khi luyện được công pháp ta dạy, sẽ có uy lực như vậy…”

“Ầm!” Phất tay đánh ra một chưởng hướng phía mặt biển, nước biển trong phạm vi đường kính gần một cây số theo đó nổ tung, tạo thành một cái hố sâu.

“Thấy chưa?” Lý Thiên Ngọc ngoảnh đầu lại nói.

Chỉ biết Tôn bà bà lúc này mắt trợn lên, mồm thì há hốc đủ để nhét nguyên quả trứng vịt, một bộ nhìn thấy quỷ, nghe thấy hắn nói mới giật mình tỉnh lại sau cảnh tượng như hủy thiên diệt địa, run rẩy nói:

“Công tử, chẳng lẽ ngươi là thần tiên sao?”

Gãi gãi cằm, Lý Thiên Ngọc nói:”Ngươi cũng có thể hiểu là như thế, dù sao sức mạnh của ta đối với người của thế giới này chênh lệch cũng quá lớn, nói là thần cũng không sai!”

Tôn bà bà nghe vậy, toàn thân run rẩy, không nói ra lời, Lý Thiên Ngọc thấy bộ dáng của nàng như vậy liền cười mà nói:

“Bộ công pháp ta truyền cho ngươi và Long nhi lúc nãy chính là công pháp ta luyện trước kia, tuy giờ ta không luyện nó nhưng so với toàn bộ công pháp của thế giới này cũng cao hơn quá nhiều, hơn nữa luyện đến cao thâm, tuổi thọ còn kéo ra rất dài, luyện đến cuối cùng sống mấy nghìn năm là bình thường, sức mạnh hoàn toàn có thể có uy lực một chưởng vừa rồi, chính vì thế ta mới cần ngươi thề không tùy tiện loạn truyền nếu không muốn phá đi cân bằng thế giới này”.

“Ta hiểu nỗi lo của công tử, xin công tử yên tâm, ta sẽ không truyền tiên pháp công tử truyền dạy cho bất cứ người nào!” Tôn bà bà chắp tay bái một bái thật sâu chân thành nói.

“Ừ, ngươi cũng bắt đầu tu luyện môn công pháp này đi, ngươi dù sao tuổi tác cũng cao, tu luyện có chút khó khăn, vì thế chút nữa ta sẽ ra tay trợ ngươi một chút”

“Vậy, lão thân xin đa tạ công tử!” 

Sau đó, cả hai liền trở về bên trong cổ mộ, Lý Thiên Ngọc vì hiện tại hối đoái điểm có chút túng, không đủ mua một viên hồi xuân đan, cho nên đành phải dùng mộc chi lực trải chuốt kinh mạch và tăng lên sinh cơ cho Tôn bà bà, cuối cùng phí kha khá công phu mới khiến Tôn bà bà tiến vào trạng thái tu luyện, hắn thì rời đi muốn nấu chút món ăn cho ba người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.