Lý Thiên Ngọc mở ra hai mắt nhắm lại sau quá trình truyền tống, Ngưu gia thôn vẫn là khung cảnh ấy, thật có chút hoài niệm.
Hắn dựa vào ký ức nhớ lại vị trí của hai nhà Quách-Dương đi tới, trong sân lúc này bên bàn đá ngồi lấy hai người thiếu phụ, không ai khác chính là Lý Bình và Bao Tích Nhược, ngược lại hai tên tiểu quỷ Quách Tĩnh và Dương Khang lại không thấy đâu.
Trông thấy có người tới, cả hai người đều ngoảnh đầu trông lại, khi nhìn đến hình dáng của hắn, mới đầu đều hai mắt trừng, hai tay che lấy miệng nhỏ dường như sợ rằng điều trước mắt chỉ là một giấc mơ, nếu lúc này bọn họ lên tiếng thì sẽ khiến nó tan biến mất vậy.
Lý Thiên Ngọc trông thấy biểu hiện sững sờ của hai người liền nhấc tay lên khẽ vẫy, miệng treo lấy nụ cười mà nói:
“Thế nào, hai vị tẩu tử? Chẳng lẽ không nhận ra tiểu đệ sao?”
Khi hắn nói xong, cả hai người mới giật mình tỉnh lại, mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt, vội vàng đi tới kế bên hắn hỏi lấy:
“Là Lý đệ, thật là đệ sao?”
“Đúng là tiểu đệ, chúng ta nhiều năm không gặp, hai vị tẩu tử vẫn khỏe cả chứ?” Lý Thiên Ngọc từ tốn nói.
Bao Tích Nhược nghe được chính miệng hắn xác nhận, vẻ mừng rõ khi gặp cố nhân càng hiện rõ hơn, gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt tràn đầy sương mù nói:
“Chúng ta…chúng ta vẫn khỏe, còn đệ thế nào? Những năm nay đệ đi đâu, tại sao hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-than-tu-luyen-he-thong/2977366/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.