Chương trước
Chương sau
Lý Thiên Ngọc mở ra hai mắt nhắm lại sau quá trình truyền tống, Ngưu gia thôn vẫn là khung cảnh ấy, thật có chút hoài niệm. 

Hắn dựa vào ký ức nhớ lại vị trí của hai nhà Quách-Dương đi tới, trong sân lúc này bên bàn đá ngồi lấy hai người thiếu phụ, không ai khác chính là Lý Bình và Bao Tích Nhược, ngược lại hai tên tiểu quỷ Quách Tĩnh và Dương Khang lại không thấy đâu.

Trông thấy có người tới, cả hai người đều ngoảnh đầu trông lại, khi nhìn đến hình dáng của hắn, mới đầu đều hai mắt trừng, hai tay che lấy miệng nhỏ dường như sợ rằng điều trước mắt chỉ là một giấc mơ, nếu lúc này bọn họ lên tiếng thì sẽ khiến nó tan biến mất vậy.

Lý Thiên Ngọc trông thấy biểu hiện sững sờ của hai người liền nhấc tay lên khẽ vẫy, miệng treo lấy nụ cười mà nói:

“Thế nào, hai vị tẩu tử? Chẳng lẽ không nhận ra tiểu đệ sao?”

Khi hắn nói xong, cả hai người mới giật mình tỉnh lại, mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt, vội vàng đi tới kế bên hắn hỏi lấy:

“Là Lý đệ, thật là đệ sao?”

“Đúng là tiểu đệ, chúng ta nhiều năm không gặp, hai vị tẩu tử vẫn khỏe cả chứ?” Lý Thiên Ngọc từ tốn nói.

Bao Tích Nhược nghe được chính miệng hắn xác nhận, vẻ mừng rõ khi gặp cố nhân càng hiện rõ hơn, gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt tràn đầy sương mù nói:

“Chúng ta…chúng ta vẫn khỏe, còn đệ thế nào? Những năm nay đệ đi đâu, tại sao hai người chúng ta khắp nơi nghe ngóng đều không có lấy chút tin tức gì của đệ!”

“Tích Nhược, Lý đệ đi đường chắc mệt mỏi rồi, để đệ ấy vào nhà rồi nói sau!” Lý Bình khẽ cười nhìn lấy Bao Tích Nhược biểu hiện khác lạ nói.

“Phải, phải, là ta không đúng. Đệ đệ, mau vào nhà ngồi!” Bao Tích Nhược sắc mặt khẽ ửng đỏ có chút xấu hổ nói.

Lý Thiên Ngọc cũng mỉm cười, đồng thời lúc này mới có thời gian chú ý đến dung nhan của Lý Bình và Bao Tích Nhược đều vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa, tuy hắn rời đi thế giới này tính ra cũng ngót gần ba mươi năm nhưng đan dược từ hệ thống cũng không phải nói chơi, cả hai người không những không già đi ngược lại kinh qua năm tháng lại càng thêm mặn mà, vóc người do không phải tập võ cho nên không có cái khí chất mạnh mẽ mà ngược lại mang lấy vẻ yểu điệu, yếu đuối, khiến người ta thương tiếc.

Cùng sánh vai đi vào bên trong sân, ngồi ở bàn đá, Lý Bình rót một chén trà xanh cho hắn, còn Bao Tích Nhược vội vàng đứng lên đi vào trong bếp, khi đi ra đã mang lấy một chút điểm tâm ăn kèm đưa tới đồng thời nói:

“Đệ đệ, ta cũng không biết được ngươi hôm nay tới, cho nên không có chuẩn bị được gì, đây là một chút điểm tâm ta làm lúc sáng, đệ mau nếm thử!”

Khẽ xua tay, Lý Thiên Ngọc bảo không có việc gì, sau đó cầm lên một miếng bánh ngọt cắn lấy một miếng thưởng thức nói:”Tay nghề của tẩu vẫn như ngày nào, thật khiến người ta hoài niệm!”

“Phải đó, Lý đệ, những năm nay đệ đi đâu, hai người chúng ta nghe ngóng khắp nơi không thấy tin tức gì của đệ còn sợ rằng đệ gặp bất trắc…” Lý Bình quan tâm hỏi.

“Đệ sao? Đệ mấy năm nay đi tới một nơi rất xa, cho nên hai tẩu không nghe thấy tin tức gì cũng là bình thường”. Lý Thiên Ngọc nuốt lấy miếng bánh, hớp một ngụm trà xanh sau đó mới nói.

“Mà hai tên tiểu tử Quách Tĩnh và Dương Khang đi đâu, sao không thấy chúng ở nhà?” 

Nhắc tới hai tên tiểu tử này, Lý Thiên Ngọc trông Lý Bình và Bao Tích Nhược sắc mặt có chút không đúng cũng không trả lời hắn, cho nên đặt xuống chén trà nói:

“Có chuyện gì sao?”

Lý Bình cùng Bao Tích Nhược đồng thời thở dài, Lý Bình hai tay vân vê lấy chén trà sau đó mới chậm rãi nói:”Cũng không phải là hai đứa chúng nó xảy ra chuyện gì, chỉ là Tĩnh Nhi và Khang Nhi hiện giờ đang trấn thủ thành Tương Dương, nghe nói chiến sự rất căng thẳng, hai người chúng ta rất lo lắng cho bọn hắn!”

Lý Thiên Ngọc nghe vậy, hai hàng chân mày khẽ giãn ra đối với hai người nói:”Đệ tưởng là chuyện gì, nếu chỉ là quân mông cổ vậy thì hai tẩu cũng không cần lo lắng, với võ công của cả hai đứa chúng nó, hẳn sẽ không có gì nguy hiểm”.

“Ta cũng biết bọn hắn võ công không kém, chỉ là chiến đấu trên sa trường không giống với võ lâm nhân sĩ tranh đấu, cho nên ta vẫn không sao yên tâm được”.Bao Tích Nhược khẽ thở dài.

“Thôi, hôm nay đệ trở về đáng ra mọi người phải vui mới đúng, bàn những chuyện này có ích gì, hai người bọn hắn nay cũng đã thành gia lập thất lâu rồi, con cháu tự có phúc của con cháu đi!” Lý Bình cười bảo.

“Cũng đúng, chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể ở nơi này không giúp bọn hắn được điều gì, chỉ có thể mong bọn hắn tự bảo trọng lấy bản thân mình” Bao Tích Nhược tuy nói như vậy nhưng cũng không sao xóa được nét lo âu trên khuôn mặt.

Lý Thiên Ngọc thấy vậy khẽ thở ra một hơi, sau đó chuyển đề tài đối với hai người nói:”Hai vị tẩu tử, không biết Quách Tĩnh và Dương Khang là lấy thiên kim nhà nào?”

Nghe tới vấn đề này, Bao Tích Nhược cũng bị hắn chuyển dời tầm mắt thành công, nhắc đến liền có chút thả lỏng cười nói:”Tĩnh Nhi cưới một vị cô nương kêu Lâm Dĩnh, còn Khang Nhi là một vị khác gọi là Trình Dao Già gả cho, cả hai người đều là gia đình bình thường cũng không phải thiên kim gia tộc nào!”

Lý Thiên Ngọc nghe tới Quách Tĩnh không có cùng Hoàng Dung mà lại lấy một vị gọi là Lâm Dĩnh thì hắn thái độ vẫn bình thường không có gì khác lạ, dù sao vì hắn xuất hiện cho nên không có việc Lý Bình chạy nạn tới thảo nguyên nương nhờ mông cổ, Quách Tĩnh không được Mã Ngọc cùng Giang nam thất quái dạy dỗ sau đó trở về quyết phân thắng bại với Dương Khang nhờ vậy mới gặp Hoàng Dung.

Nhưng khi hắn nghe tới chỗ Dương Khang vậy mà cưới Trình Dao Già, Lý Thiên Ngọc đang nhấp một ngụm trà suýt nữa thì phun ra, may mà hắn nội công thâm hậu kiềm nén lại được, chứ không thì Lý Bình, Bao Tích Nhược hai người đảm bảo đầy đầu nước trà rồi.

Quả thực, Lý Thiên Ngọc có chút không thể tin được cái chuyện như thế có thể xảy ra, chủ yếu là nguyên tác của lão Kim ăn sâu vào tiềm thức, cho nên khi diễn biến sai khác đi, thì đầu óc hắn có phần theo không kịp tiến trình, như vậy thì cũng quá cmn bất ngờ đi!

Đột nhiên, hắn trong đầu chợt lóe, đối với Bao Tích Nhược nói:”Tẩu tử, Quách Tĩnh và Dương Khang hai tiểu tử này có phải đã có nhi tử rồi đúng không?”

Không hiểu tại sao Lý Thiên Ngọc lại hỏi tới việc này, Bao Tích Nhược cũng hơi bất ngờ, có điều chỉ nghĩ hắn tò mò, cho nên vẫn đáp:”Đúng vậy đệ đệ, Khang Nhi cùng Dao Già có một đứa nhi tử gọi là Dương Quá, năm nay cũng hơn mười tuổi rồi, có việc gì sao?”

“Tĩnh Nhi cũng có một đứa con gái, kêu Quách Tương!” Lý Bình đồng dạng nói.

Thầm nói:”Quả nhiên là thế!” Sau đó hắn chợt cười đáp:”Không có gì, chỉ là đệ đã lâu không gặp hai đứa chúng nó, giờ biết được bọn hắn đều đã thành gia lập thất, cho nên mới hỏi vậy!”

Sau đó, hắn cũng hai người nói chuyện rất nhiều, nhưng chủ yếu vẫn là nhắc lại cố sự, khi kể lại đều khiến ba người cảm thấy như chỉ mới hôm qua vậy. Cả hai người cũng có hỏi thăm Lưu Anh, Thu Nhi hai nàng tình hình thế nào, hắn chỉ có thể nói với họ là cả hai nàng trên đường có chút việc, phải ngày mai mới tới được.

Đến tối, Lý Thiên Ngọc kết nối với thế giới FairyTail, mang ra hai nàng Lưu Anh và Thu Nhi, kể lại cho hai người tình hình lúc này sau đó một mình rời đi, nhắm thẳng hướng Chung Nam sơn mà đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.