Chương trước
Chương sau
Lý Thiên Ngọc giải khai toàn bộ huyệt đạo cho Mộ Dung Phục sau đó lại đi tới chỗ Vương Ngữ Yên chậm rãi ôm nàng vào lòng, hắn đối với nàng tuy chưa phải là yêu, cũng chỉ là cảm giác một nam nhân khi gặp một nữ nhân yếu đuối thì muốn giang ra lồng ngực rộng lớn của mình mà che chở cho nàng.

Hắn đối với việc mình làm cũng không có hối hận hay áy náy gì, một chút cũng không, Mộ Dung Phục coi phục quốc là quan trọng nhất, hơn nữa vì làm đại sự sẵn sàng trả giá đại giới, nếu vừa rồi Lý Thiên Ngọc ra điều kiện tự tay Mộ Dung Phục giết chết Vương Ngữ Yên, nghĩ thử xem hắn có làm không!? Câu trả lời chắc chắn là có, Mộ Dung Phục sẽ không do dự mà quyết định giết chết nàng.

Do đó Vương Ngữ Yên mà ở bên Mộ Dung Phục vui được không!? Có chăng chỉ mang đến phiền não, hôm nay Lý Thiên Ngọc làm vậy khiến nàng đau khổ, nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Hôm nay điều hắn làm khiến nàng đau khổ, ngày sau sẽ cho nàng nhận lại là vui sướng.

Ôm lấy Vương Ngữ Yên, một tay ôm lấy eo nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, Lý Thiên Ngọc mở miệng nói:

- Xin lỗi! Đừng trách ta bắt hắn phải lựa chọn, nếu không làm vậy nàng sẽ luôn mù quáng theo đuổi, cuối cùng nhận lại cũng chỉ là đau khổ.

- Ngữ Yên, đừng buồn, sau này cuộc sống còn nhiều niềm vui cần nàng đi khám phá, còn Mộ Dung Phục hắn đối với nàng chẳng có chút nào coi trọng, nàng còn lưu luyến làm gì.

Vương Ngữ Yên không nói, mặc dù tâm tình có chút bình ổn lại thế nhưng lúc này nàng thực sự cô đơn, vừa bị tạt một gáo nước lạnh giữa trời đông rét buốt, lúc này lồng ngực ấm áp, từng câu nói dịu dàng của hắn khiến nàng cảm thấy mình thật an toàn bình thản.

Nàng không nói nhưng người khác thì phải nói, Đoàn Dự lúc này thấy Lý Thiên Ngọc ôm ấp “Thần tiên tỷ tỷ” mà mình ngưỡng mộ, cơn ghen nổi lên, lại cảm thấy như thể Lý Thiên Ngọc khinh nhờn nàng liền mở miệng nói:

- Lý huynh! Vương cô nương là nữ tử, ngươi là nam nhân, hai người nam nữ hữu biệt không phải nên giữ lễ sao!?

- Hơn nữa ngươi thừa cơ Vương cô nương đau lòng vì Mộ Dung công tử mà hành động như vậy, có phải là có điều không thích hợp!?

Đoàn Dự nói xong, Vương Ngữ Yên nghe cũng có lý, ngượng ngùng muốn tách ra vòng tay của hắn, bất quá tay hắn như kìm sắt nàng hoàn toàn là làm chuyện vô ích.

Ngước đầu lên nhìn hắn, bắt gặp cặp mắt đầy tình ý, khóe miệng cười ôn nhu, cảm nhận sự ấm áp khi nằm trong lồng ngực hắn, nhịp tim hữu lực, toàn thân tràn đầy nam nhân mùi vị khiến nàng có chút không nỡ dứt bỏ.

Tự lấy cho mình một lý do, đó là không thể “phản kháng” cho nên bản thân buộc đành phải “chấp nhận” cũng hoàn toàn quăng luôn ý muốn tách ra lên chín tầng mây, nàng không nói gì mà tiếp tục vùi đầu trong lòng hắn.

Lý Thiên Ngọc giờ mới chú ý đến tên này hắn buồn cười mở miệng nói:

- Ngươi thích nàng!?

Đoàn Dự nghe vậy liền lúng túng đáp:

- Cái này…cái này, đúng là ta thích Vương cô nương, không..không phải, mà là Vương cô nương tựa như thần tiên, thanh thuần thoát tục, không nhuốm khói lửa bụi trần, ta là không muốn thấy Vương cô nương bị khinh nhờn.

Lý Thiên Ngọc nghe hắn nói lại càng cảm thấy buồn cười, khóe miệng nhếch lên hắn nói:

- Ta làm gì khinh nhờn nàng rồi!?

- Lý công tử! Ngươi thừa dịp Vương cô nương đau lòng mà vào, cử chỉ thân mật, còn không phải khinh nhờn sao!? - Đoàn Dự lại nói.

- Ngươi đúng thật là…thích nàng thì cứ nói là thích cũng có ai cấm ngươi thích, bất quá ta phải đính chính lại là ta không khinh nhờn nàng, ta là ôm nàng a!

- Lý công tử! ngươi…!!! - Đoàn Dự cảm giác như mình bị trêu chọc có chút tức giận nói.

- Hơn nữa, ngươi nhìn thấy nàng chính chủ còn không có ý kiến gì, ngươi việc gì phải tốn công mất sức ý kiến thay cho nàng!?

Không đợi Đoàn Dự đáp lại, hắn lại nói tiếp một câu khiến Đoàn Dự vô cùng “khó hiểu”.

- Mà ta nói ngươi với nàng còn là “người một nhà”, ngươi đi đánh chủ ý với người một nhà là không nên nha! - Lý Thiên Ngọc có chút hí ngược mỉa mai nói.

- Cái gì mà “người một nhà”, Lý công tử! Lời của ngươi Đoàn Dự nghe không hiểu!

- Thôi! Tiện đây nói cho ngươi biết luôn cũng được.

- Cha ngươi là Đoàn Chính Thuần, mẹ ngươi là Đao Bạch Phụng!?

- Đúng vậy! Lý công tử làm sao biết được!? - Đoàn Dự nghi hoặc truy vấn.

- Chuyện ta làm sao biết không nói tới, còn ngươi cứ nghe tiếp đi.

- Có biết phụ thân ngươi còn có những nữ nhân nào khác ngoài mẫu thân ngươi Đao Bạch Phụng không?

- Điều này…tại hạ không biết mong Lý công tử cáo tri. - Đoàn Dự lúng túng đáp, dù sao chuyện này nói ra cũng là cha hắn ra ngoài ăn vụng, mặc dù là muốn biết nhưng nói ra cũng cảm thấy ngại ngùng.

- Ngoài mẫu thân ngươi cha ngươi còn có những người phụ nữ đầu tiên phải nói đến là Vạn kiếp cốc, thê tử Chung Vạn Cừu Cam Bảo Bảo.

Đoàn Dự có chút giật mình không nhẹ, lại nhớ đến lúc trước tới Vạn Kiếp Cốc, Cam Bảo Bảo đối với tình huống của phụ thân hắn Đoàn Chính Thuần cũng rất quan tâm, hắn cũng chỉ nghi hoặc, nhưng giờ nghe Lý Thiên Ngọc nói hắn mới hiểu sự quan tâm kia là tại sao.

- Chung Linh tiểu cô nương chính là do phụ thân ngươi cùng Cam Bảo Bảo sinh ra, là muội muội của ngươi.

- Cái gì!!! Chung Linh lại là muội muội của ta!? - Đoàn Dự mặc dù tin lời Lý Thiên Ngọc nhưng nghe hắn nói tự nhiên mình có thêm một cô muội muội cũng là chấn kinh không nhẹ.

- Cứ bình tĩnh, còn nữa, ngươi cứ vậy, ta e ngại khi kể hết ra rồi ngươi bệnh tim tái phát chết ra đấy, lại mất công đào hố chôn ngươi. - Lý Thiên Ngọc phất phất tay nói.

Đoàn Dự vẫn đang kinh ngạc làm gì có thời gian mà để ý cho nên cũng tự động lược qua lời châm chọc của hắn.

- Ngoài Cam Bảo Bảo ra còn có một vị gọi là Tu la đao Tần Hồng Miên, chính là sư phụ cũng đồng thời là mẫu thân của Uyển muội.

- Cái gì!!! Ngọc ca! Chàng nói sao!? cái gì mà Tu la đao Tần Hồng Miên vừa là sư phụ vừa là mẫu thân của muội!? Muội không biết người nào tên Tần Hồng Miên, còn sư phụ muội cũng không phải tên như vậy, sư phụ muội gọi là U cốc khách. - Mộc Uyển Thanh kinh hãi, vội vàng nói.

- Uyển muội! Muội cứ bình tĩnh, nghe ta nói, phụ thân muội là Đoàn Chính Thuần, mẫu thân muội gọi là Tần Hồng Miên.

- Mẫu thân muội khi xưa bị Đoàn Chính Thuần phụ bạc, giận giữ mà bỏ đi, khi đó thì mang thai muội, sau khi sinh ra muội do vẫn còn oán hận Đoàn Chính Thuần, lại cho rằng chính những nữ nhân còn lại là nguyên nhân khiến Đoàn Chính Thuần không để ý tới nàng, cho nên ẩn cư thâm cốc, lại nói với muội rằng muội là cô nhi được nàng nhặt về nuôi cũng dạy võ công cho muội, do ẩn cư thâm cốc cho nên bảo nàng gọi nàng là U cốc khách.

- Không!!! Ngọc ca, chàng nói đi, nói với muội rằng đó không phải sự thật, sư phụ của muội làm sao có thể là mẫu thân của muội được.

Mộc Uyển Thanh có chút hoảng loạn, Lý Thiên Ngọc một tay ôm Vương Ngữ Yên, một tay còn lại duỗi ra kéo nàng vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, lại nói tiếp:

- Uyển muội! Ta sao có thể nói dối nàng, tất cả những gì ta nói đều là thật, bất quá nàng đừng quá suy nghĩ nhiều, không phải sau này nàng còn có ta ở đây sao!? Gả cho ta rồi, nàng chính là nữ nhân của ta, như vậy ta sẽ thay phụ mẫu chăm sóc nàng.

Mộc Uyển Thanh nghe hắn nói như vậy trong lòng cũng có chút nguôi ngoai, cũng yên tĩnh lại ôm chặt lấy thân thể hắn. Bất quá nội tâm vẫn là chấn động từng cơn, muốn nàng bình tâm lại nói dễ hơn làm.

- Lý huynh! Nói vậy Mộc cô nương chính là ta thân muội muội!?

Đoàn Dự lúc này kinh ngạc không ngớt, không nghĩ ra vừa xuất hiện một muội muội, trong chớp mắt đã thành hai, bảo hẳn không kinh mới lạ.

- Đúng thế! Bất quá ta bảo ngươi rồi, cứ bình tĩnh mà nghe cho hết, còn nữa chưa hết đâu!

- Người nữ nhân tiếp theo của Đoàn vương gia chính là Khang Mẫn, các ngươi chắc cũng không lạ gì, bất quá cũng không có con.

- Lại tiếp tới là một người tên Nguyễn Tinh Trúc sống ở Tiểu kính hồ, nàng cùng Đoàn Chính Thuần sinh ra hai nữ tử cũng đều là muội muội của ngươi.

Đoàn Dự có chút im lặng không nói, đây tính ra đã là người muội muội thứ tư rồi, hắn còn gì mà chấn kinh nữa đâu. Thế nhưng hắn cũng mở miệng hỏi:

- Lý công tử, vậy hai muội muội này của ta tên gọi là gì? Hiện đang ở đâu?

- Một người chính là cô nương đứng bên cạnh ngươi, A Chu cô nương, một người còn lại kêu A Tử, hiện đang bái sư Tinh tú phái.

Đoàn Dự nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía A Chu, không nghĩ cô nương cứu mình lúc trước lại chính là thân muội muội của mình. A Chu cũng cả kinh không nhỏ, bất quá nàng vẫn mở miệng hỏi:

- Công tử! Ngươi nói A Chu chính là nữ nhi của Đoàn vương gia, không biết có chứng cứ gì!?

- A Chu cô nương, có phải bên phía vai trái của ngươi có một chữ “Đoàn”, hơn nữa trên cổ còn đeo một kim tỏa ghi ngày sinh tháng đẻ!?

A Chu lúc này giật mình, mặt mũi có chút thông hồng, nàng cũng đã hoàn toàn tin tưởng Lý Thiên Ngọc, chỉ kỳ quái vì sao hắn biết trên người mình có những vật này mà thôi.

- Tiếp theo liên quan đến Vương cô nương, mẫu thân của nàng gọi Lý Thanh La, sau này gả đi thì đổi họ thành Vương A La hay Vương Lan Hoa, Ngữ Yên chính là con gái thân sinh của nàng cùng Đoàn Chính Thuần, hay nói cách khác nàng cũng là muội muội của ngươi.

Lý Thiên Ngọc nói xong liền thấy Đoàn Dự trưng ra bộ mặt một dạng không thể nào, hắn có chút buồn cười, đương nhiên cũng không nói ra Đoàn Dự thực chất là con của Đoàn Diên Khánh chứ chẳng có quan hệ quái gì với Đoàn Chính Thuần cả, Lý Thiên Ngọc đang muốn bắt được Vương Ngữ Yên vào tay, ngu sao nói ra khiến bản thân mọc ra một tên tình địch!?

- Công tử!? Những điều công tử vừa nói là thật!? Phụ thân của Ngữ Yên là Đoàn vương gia!? - Vương Ngữ Yên có chút từ tốn hỏi, đối với nàng, ngày hôm nay từng cơn từng cơn địa chấn ập đến, đã khiến trái tim nhỏ bé của nàng có chút chết lặng, giờ Lý Thiên Ngọc nói ra bí mật này cũng không khiến nàng qua mức kinh hãi.

- Không thể nào!? Lý công tử ngươi không có nhầm lẫn gì đó chứ, Vương cô nương lại là thân muội muội của ta!?

Đoàn Dự vẫn chưa chấp nhận được, cố chấp hỏi lại hắn, trong lòng Đoàn Dự lúc này có lẽ không thể vì một vài lời của Lý Thiên Ngọc mà từ bỏ Vương Ngữ Yên.

- Sao!? Không Tin!? - Lý Thiên Ngọc lạnh nhạt hướng Đoàn Dự hỏi ngược.

Cũng không đợi hắn trả lời, Lý Thiên Ngọc liền mở miệng nói:

- Ta không những biết thân thế của Ngữ Yên mà ta còn biết thân thế của Vương phu nhân, mẫu thân và phụ thân Vương phu nhân ta cũng biết, có cần thiết phải nói ra không?

- Lý công tử! Ngươi nói đi, ta cùng từng nghe mẫu thân đề cập đến chuyện này, nếu công tử nói đúng, vậy Ngữ Yên không thể không tin.

- Được! Vậy ta nói cho nàng nghe, Vương phu nhân, phụ thân gọi Vô Nhai Tử, hiện nay là chưởng môn nhân Tiêu Dao phái, mẫu thân gọi Lý Thu Thủy, là sự muội của Vô Nhai Tử, hai người này đều là người của Tiêu Dao phái, sau đó yêu nhau và sinh ra Vương phu nhân, bất quá sau này có chút bất hòa, Lý Thu Thủy rời đi, giờ làm Thái Phi Tây Hạ còn lập ra Nhất Phẩm Đường.

- Vương phu nhân còn được Lý Thu Thủy truyền thụ cho một môn công pháp của phái Tiêu Dao gọi là Tiểu Vô Tướng công, thế nào Ngữ Yên, ta nói không sai chứ!?

- Lý công tử nói không sai hơn nữa còn có thêm cả những điều mà Ngữ Yên cũng không biết! Nói như vậy những điều vừa rồi chắc là sự thật. - Vương Ngữ Yên nhẹ nhàng đáp.

Một lúc sau, khi đã hoàn toàn chấp nhận sự thât Vương Ngữ Yên là muội muội ruột của mình, Đoàn Dự có chút thất hồn lạc phách hướng Đại Lý quốc rời đi.

Hắn đây là dự tính quay trở về gặp phụ thân hắn trách móc một trận, còn về A Chu, A Bích cáo từ tách ra hướng tiểu kính hồ mà đi, trước đó Lý Thiên Ngọc cũng đưa cho nàng một bình ngọc bên trong có 2 viên Quý thể đan, cũng dặn dò nàng nếu bị nội thương nghiêm trọng thì dùng.

Sau đó hai người rời đi, ở lại chỉ còn Lý Thiên Ngọc với các nàng Lưu Anh, Thu Nhi, Mộc Uyển Thanh, Mục Niệm Từ và Vương Ngữ Yên.

Lý Thiên Ngọc dẫn theo các nàng dạo chơi xung quanh, đi qua các thành thị, thôn trấn, mua sắm y phục, các loại phấn sáp, đồ trang sức….khi gặp chuyện gì bất bình hắn cũng không động thủ mà để các nàng ra tay thử một lần làm đại hiệp.

Chúng nữ thời gian qua đi cảm tình cũng tăng nhiều, hơn nữa Lý Thiên Ngọc cũng không bên này nặng bên kia nhẹ, chỉ có một chút gọi là đặc biệt chiếu cố hai nàng Vương Ngữ Yên và Mộc Uyển Thanh mà thôi.

Các nàng kia cũng biết hai nữ là người mới cho nên cũng chủ động để Lý Thiên Ngọc có một khoảng không gian riêng với hai người.

Mộc Uyển Thanh cùng Vương Ngữ Yên cũng không phải không tim không phổi, những điều mà tam nữ Lưu Anh, Thu Nhi, Mục Niệm Từ làm cho mình, các nàng đều thật sâu cảm động, nữ nhân lòng dạ bao lớn mới có thể chia sẻ chung một người nam nhân a!?

Cho nên hai nàng cũng nhanh chóng hòa hợp, cùng các nàng tỷ muội tương xứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.