Chương trước
Chương sau
Trong lúc Kiều Phong đang cảm khái võ lâm trung nguyên, Bạch Thế Kính cùng Toàn Quán Thanh một bộ tức giận chỉ mũi Lý Thiên Ngọc nói:

- Ngươi là ai!? Âm mưu gì ở đây!? Chỉ giỏi hồ thuyết bát đạo…nói xằng nói bậy!!!

- Đây là việc của Cái bang, ngươi là người nào mà xen vào!?

- Mọi người đừng nên tin lời hắn!!

Thấy hai tên hề này thân là quân cờ cũng không biết còn chỉ trỏ lung tung, như thằng hề nhảy nhót, Lý Thiên Ngọc cũng khịt mũi khinh thường, hắn làm ngơ lại im lặng không nói, không phải hắn không biết nói gì mà là cảm thấy nói chuyện với hai tên này hoàn toàn là lãng phí nước bọt.

Hắn không muốn tham gia bất quá Kiều Phong thì khác, hắn suy nghĩ đến lời Lý Thiên Ngọc nói cũng đoán ra một số việc, người đời đều nói Kiều Phong chỉ là dân mãng phu, thô lỗ cộc cằn tứ chi phát triển, Lý Thiên Ngọc không nghĩ vậy, Kiều Phong hoàn toàn không ngu ngốc, có một số việc hắn tinh tường hơn bất cứ ai.

Ngẫm nghĩ một hồi đoán được một số việc nhưng cũng không thể chỉ với vài lời của Lý Thiên Ngọc mà suy luận ra hết toàn bộ cho nên Kiều Phong mở miệng nói:

- Lý huynh! Ngươi nếu biết được chuyện gì xin hãy nói ra!

Lý Thiên Ngọc lúc này mặc dù không muốn xen vào quá nhiều nhưng bản thân hắn từ trước tới nay xem phim võ hiệp kim dung người hắn kính nể nhất ngoài Đông Tà Hoàng Dược Sư chính là Kiều Phong, mặc dù có vài quan điểm hắn không đồng ý cách làm của Kiều Phong, ví dụ như quá trọng nghĩa khí đến nỗi ngu xuẩn, Lý Thiên Ngọc điều này thể hiện ở con người Kiều Phong một cách thái quá, mặc dù như vậy mới tạo nên một đại anh hùng nhưng kết cục thì thế nào!? Đều không phải lưng đeo ác danh, vì hai nước Tống - Liêu mà bỏ mạng sao!?

Tất nhiên khi bản lĩnh của ngươi lớn đến một mức độ nào đó, hoàn toàn uy hiếp được vũ lực của hai quốc gia, như vậy ngươi làm anh hùng chẳng ai cản.

Nghĩ vậy, Lý Thiên Ngọc mở miệng nói:

- Tiêu Huynh! Không cần vội, chút nữa có vài vị khách đến đây bao gồm Thiện gia, Đàm thị phu phụ, Triệu Tiền Tôn, Trí Quang lão hòa thượng cùng Mã phu nhân tức Khang Mẫn, ngươi cứ để cho bọn họ nói hết, khi ngươi cầm được bất kỳ thư tín hay tin tức gì, nếu họ có đòi ngươi giao ra nhất quyết ngươi không được giao.

- Nhất là Trí Quang lão hòa thượng, ông ta bảo ngươi giao ngươi không được giao, như vậy mới dễ cho ngươi, xong chuyện này nếu còn thắc mắc gì thì tìm ta, có chuyện gì cần biết khi đó ta sẽ giải đáp cho ngươi.

Kiều Phong thấy hắn nói như vậy quả thực rất kinh ngạc, còn biết được người nào sẽ tới, mặc dù bán tín bán nghi bất quá hắn cũng nhớ kỹ lời Lý Thiên Ngọc nói.

- Lý huynh! Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng không tiện hỏi thêm, cũng cảm tạ Lý huynh nhắc nhở, Kiều mỗ nhớ kỹ. - Kiều Phong chắp tay nói.

Việc tiếp theo chính là Toàn Quán Thanh kích động bang chúng, úp úp mở mở nhằm trêu tức Tiêu Phong, bất quá sau khi nghe Lý Thiên Ngọc nói, hắn cũng không mặn không nhạt đối đáp, Toàn Quán Thanh lúc này còn chờ đợi chứng cứ cho nên cũng chưa dám nói toạc móng heo ra.

Tiếp đến vẫn là một màn lấy máu chuộc tội, thân thể cắm bốn thanh chấp pháp đao, bất quá không vào chỗ hiểm cho nên thương thế cũng không quá nặng.

Một lúc sau, một đoàn nhân mã, đi sau là một chiếc kiệu hướng về phía mọi người đi tới. Người tới là sáu người Thiện gia, còn có Khang Mẫn.

Lại qua một lúc thì Đàm thị phu phụ cùng với Triệu Tiền Tôn. Kiều phong lúc này thấy người đến đúng như Lý Thiên Ngọc nói, càng sâu đậm chấn kinh, cũng nhớ rõ những lời hắn nói lúc nãy.

Đàm công Đàm bà một phen chào hỏi lại giúp Tiêu Phong gỡ ra bốn cây chấp pháp đao cũng cấp cho hắn thuốc trị thương, mặc dù không thể khỏi hẳn nhưng cũng không chuyển biến xấu hay trở ngại hắn vận dụng võ công.

Lý Thiên Ngọc cũng lôi ra một viên Chỉ huyết hoàn cùng một viên Quý thể đan bắn tới, Tiêu Phong tiếp lấy không chút do dự, cũng không hỏi há miệng liền nuốt vào, thương thế trong chớp mắt tốt lên làm hắn cũng phải giật mình.

Lúc này, bước ra khỏi kiệu là một nữ nhân ước chừng 40, bất quá bảo dưỡng cũng không tệ, nhan sắc cũng tính là cao, toàn thân toát ra vẻ phong tao vũ mị thêm chút lẳng lơ, so với đám nữ nhân đứng cạnh Lý Thiên Ngọc thì có phần không đáng nhắc đến, nhìn qua một lần Lý Thiên Ngọc liền mất đi hứng thú, bất quá hắn cũng không rời đi, dù sao bản thân cũng đã dính vào chuyện này rồi, cũng đáp ứng Tiêu Phong.

Lúc đầu vẫn giữ lễ nghĩa chào hỏi khách khí một trận, sau đó Khang Mẫn một phen khóc lóc tỉ tê, ỉ ôi một trận, Khang Mẫn rấm rức kể lể oan ức, lại rút ra một cây quạt, chính là chiếc quạt mà Tiêu Phong bị mất trộm sau đó vu hại cho hắn giết Mã Đại Nguyên.

Bất quá Tiêu Phong cũng không phải người ngu, Hắn nói rằng Mã Đại Nguyên cùng hắn tình thâm nghĩa trọng, nếu Mã Đại Nguyên muốn làm ban chủ chỉ cần nói một tiếng hắn liền nhường ngôi vị cho Mã Đại Nguyên không có động cơ gì khiến hắn phải giết người cả, hơn nữa nếu hắn muốn giết Mã Đại Nguyên còn cần lãng phí nhiều công phu, bất cẩn đến nỗi rơi cây quạt mà không có thời gian nhặt lại sao!? Chỉ sợ đến sợi lông cũng không lưu lại chứ đừng nói đánh rơi cây quạt.

Chúng nữ còn có Lý Thiên Ngọc lúc này nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, những người có mắt suy nghĩ một phen cũng không thể nào phản bác, cho nên nói Tiêu Phong giết Mã Đại Nguyên là vô căn cứ.

Mộc Uyển Thanh lúc này có chút ngứa mắt Khang Mẫn còn mở miệng châm chọc một câu.

Lúc này Trí Quang lão hòa thượng cũng xuất hiện, Kiều Phong đến giờ đã không còn chút nào hoài nghi lời nói của Lý Thiên Ngọc, trong lòng tự nói chút nữa nếu Trí Quang bắt hắn giao ra vật gì, hắn sẽ nhất quyết không giao.

Hai bên khách khí chào hỏi, lúc này Triệu Tiền Tôn cũng mớm lời bắt Trí Quang lão hòa thượng kể ra cuộc chiến nhạn môn quan khi xưa.

Trí Quang kể xong, cũng nói ra thân phận người Khiết Đan của Tiêu Phong, Toàn Quán Thanh lại lôi ra chứng cớ trên ngực Tiêu Phong xăm một hình đầu sói, chính là tiêu ký chứng minh thân phận rõ ràng nhất.

Chỉ thấy lúc này Tiêu Phong hoàn toàn sững sờ, với trí thông minh của hắn không thể nào không đoán ra đây là thật hay giả chẳng qua hắn chính là không thể tin nổi, bản thân suốt bao nhiêu năm qua, nói tiếng Hán, ăn mặc sinh hoạt theo phong tục người Hán vậy mà bản thân lại là người Khiết Đan, trong miệng người Hán, cũng là lời trong miệng hắn khi chưa biết thân phận của mình chính là “Khiết Đan cẩu tặc”.

Buồn cười thay, hắn bao nhiêu năm qua không biết được thân phận thực sự của mình, nhận giặc làm cha, còn lập biết bao nhiêu công lao cho Hán triều, vậy mà lại là người Khiết Đan, ông trời thật biết đùa người, hay nói đúng hơn là “Lão Kim” cũng quá đáng thật.

Lúc này Từ trưởng lão, đưa cho hắn bức mật thư mà “đại ca dẫn đầu” viết cho Uông Kiếm Thông, Trí Quang lão hòa thượng giơ tay muốn cầm đọc trước, bất quá Tiêu Phong nhớ tới lời của Lý Thiên Ngọc lúc trước nói với hắn, liền nhanh tay đoạt trước, đọc qua một hồi, còn chưa kịp xem hết thì Trí Quang đánh tới muốn cướp đi mật thư.

Tiêu Phong là ai!? Không đợi Trí Quang giơ tay bắt tới hắn liền nhanh tay điểm huyệt đạo lão hòa thượng này, sau đó liếc mắt đọc nhanh một lượt, đến cuối thư thấy được hai chữ “Huyền Từ”, rất nhanh liền liên tưởng đến lúc trước lời Lý Thiên Ngọc lại thêm vừa rồi Trí Quang có đề cập đến việc vị “Đại ca dẫn đầu” kia có danh vọng rất cao trong võ lâm, Tiêu Phong có chút hiểu ra, sau đó chỉ còn là tức giận, hắn liền vận công bóp nát lá thư trên tay.

Hắn lúc này bỏ qua Trí Quang cùng Từ trưởng lão sải bước hướng phía Lý Thiên Ngọc, chắp tay nói:

- Lý huynh! Hôm nay Kiêu mỗ có nghi hoặc mong Lý huynh giải đáp cho!

- Không biết Lý huynh có biết hung thủ sát hại Mã phó bang chủ là ai hay không!?

- Hơn nữa điều mà Trí Quang đại sư nói, Kiều Phong có phải là người Khiết Đan!?

Lý Thiên Ngọc còn chưa trả lời thì Triệu Tiền Tôn liền mở mồm châm chọc:

- Người Hán đâu phải thượng đẳng, người Khiết Đan cũng không phải loại trư cẩu, rõ ràng là người Khiết Đan, lại cứ nhận mình là người Hán, đến tổ tông cũng không nhận còn gọi gì là anh hùng hảo hán, còn phải đi hỏi người khác sao!?

Đối với câu nói này của Triệu Tiền Tôn, hắn cũng có chút nhận đồng, bất quá hắn rất không thích thái độ vênh váo bất cần đời của Triệu Tiền Tôn, cho nên liếc mắt nhìn hướng Triệu Tiền Tôn không mặn không nhạt nói:

- Ngươi nói cũng có lý, nhưng mà ở đây Tiêu huynh đang hỏi ta chứ không hỏi ngươi, ngươi có phải có chút quá mất lịch sự không?

- Ta chỉ nhân nhượng lần này thôi, nếu còn tiếp diễn cẩn thận cái miệng của ngươi!

Triệu Tiền Tôn nghe vậy sửng sốt, sau đó rất không biết điều nói:

- Ở đâu ra cái mao đầu tiểu tử, gia gia ngươi cứ nói đấy, ngươi làm gì được gia gia!?

Lý Thiên Ngọc có chút nghiền ngẫm nói:

- Ồ ngươi nói ngươi là gia gia của ai!?

- Ta nói là ngươi…

Triêu Tiền Tôn nói xong mới biết mình bị hớ, lúc này mọi người đều cười lớn, làm hắn có chút mất mặt nhưng cố cứng miệng:

- Tên tiểu tử khốn kiếp ngươi chờ đấy! Tôn gia gia không đấu võ miệng với ngươi….

Bất quá không đợi hắn nói xong, thân ảnh Lý thiên Ngọc chợt lóe lên sau đó một tiếng “Chát!” vang lên, thân ảnh Triêu Tiền Tôn bay ra đụng nát mấy chiếc ghế trên đài, răng môi lẫn lộn, hộc ra một miệng máu.

- Ta nói rồi, cẩn thận cái miệng của ngươi, tự gây nghiệt không thể sống, lần này chỉ cảnh cáo, nếu còn lần sau lấy ngươi cẩu mệnh.

Lý Thiên Ngọc tay cầm bạch ngọc tiêu chắp phía sau lạnh nhạt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.