Khương Kiến Minh không nhớ rõ mình đã trở về ký túc xá như thế nào. 
Trên thực tế, từ khi nhìn thấy những từ mà Ryan để lại, thần trí của anh trở nên có chút không bình thường. 
Anh thậm chí còn nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, hỏi Tạ Dư Đoạt: "Thiếu tướng, anh nói Ryan có thể có còn người yêu nào khác ngoài tôi không, lá thư này không phải cho tôi." 
"Tiểu hạ hạ, đừng như vậy..." 
Tạ Dư Đoạt đè vai hắn lại: "Ngài quá mệt mỏi, nghe tôi khuyên một câu, về nhà ngủ một giấc trước, ngày mai lại nghĩ được sao?" 
"Nhưng tôi không hiểu." 
Tạ Dư Đoạt sụp đổ nói: "Tôi cũng không hiểu a tổ tông! Cái này đặt trên người ai nhìn hiểu được chứ!?" 
"Nhưng nếu..." 
Khương Kiến Minh kinh ngạc nói nhỏ, đôi mắt tan rã: "Nếu tôi thật sự là người yêu cuối cùng trước khi chết... Làm thế nào tôi có thể đọc nó." 
"Làm sao tôi có thể..." 
"Ngay cả một lá thư cuối cùng hắn lưu lại cũng không hiểu sao?" 
Sau khi từ bia anh linh đi ra, Khương Kiến Minh kiên quyết cự tuyệt ý tốt của Tạ Dư Đoạt muốn đưa hắn đến khu trị liệu, trong màn đêm yên tĩnh, kéo theo bước chân nặng nề từng bước trở lại chỗ ở. 
Dọc theo đường đi vô tri vô giác, chờ đi tới trước cửa phòng mình ở khu ký túc xá, hắn mới tính là tỉnh táo lại. 
Không tỉnh táo thì không được. 
Bởi vì hắn nhìn thấy Đường Trấn và Lý Hữu Phương mặc đồ ngủ đứng ở lối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-som-tram-mien/3512110/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.