Chương trước
Chương sau
Lý Ân Tinh đứng thả hồn theo làn gió trên sân thượng của bệnh viện, hắn cũng không lường đến việc có người dám cả gan chạy đến làm phiền mình.

Giang Luật Phàm từ phía sau đi đến, tiện thể cầm theo thứ gì đó trên tay, vừa nói vừa mỉm cười:

- Còn lo lắng có nghĩa là còn yêu thương, mày định chiến tranh lạnh với ông ấy đến bao giờ?

Hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm hòa với ba mình bao giờ, lại càng không nghĩ sẽ phải đối diện thế nào với ông ta, nhất là việc khiến mẹ hắn phải biến mất, hắn còn nghĩ đến chút tình là đã may mắn cho ông ta lắm rồi. Giang Luật Phàm không hiểu chuyện, hắn không tính toán với cậu ta!

Không khai thác được gì, Giang Luật Phàm đành đầu hàng:

- Được được, tao không thể nào xen vào chuyện của mày, nhưng mà mày không định xem qua hồ sơ bệnh án của bệnh nhân phòng 1021 hay sao chứ?

Giang Luật Phàm, cái tên này...

Đôi mày hắn nheo lại, hắn dù sao cũng không phải loại vô tình, không nhất thiết phải đẩy cục diện này đi xa hơn.

Thiết nghĩ để trả thù một người, chính là phải khiến người đó sống dằn vặt trong đau khổ không phải sao? Ông ta xứng đáng chịu như vậy!

Lý Ân Tinh quay đầu, hắn nhận lấy tập hồ sơ từ tay anh.

- Trên phương diện là một bác sĩ, tao tuyệt đối sẽ không lơ là với ông ta. Còn chuyện tha thứ, điều đó không thể nào, mày nên quản tốt chuyện của mình thì hơn!

Nói rồi hắn nhanh chóng bỏ đi.

Phía sau người nào đó chỉ lắc đầu:

- Hai cha con đều cố chấp như nhau, thật là...

***

- Jin, anh không sao chứ?

Tiểu Như đuổi theo anh đến bờ biển, nhìn thấy anh đau khổ, nhìn thấy anh tuyệt vọng, nhìn thấy anh thống khổ, trong lòng lại không tự chủ được xót xa. Đây là người con trai mà trước đó nó đã quen biết sao? Một Lý Ân Vỹ thích trêu chọc người khác, không quan tâm đến những việc nhỏ nhặt lại thành ra trong bộ dạng này sao?

Không, đó không giống với anh, con người này là ai? Anh ta không phải Lý Ân Vỹ!

Bàn tay vừa mới chạm vào cánh tay anh, ấm áp nhưng cũng khiến anh đầy chán ghét. Người anh không muốn gặp ngay lúc này là nó, tại sao ông trời lại muốn bắt anh gặp? Người anh không muốn để ý đến là nó, tại sao lại lần lượt xuất hiện trước mặt anh? An ủi anh? Thương hại anh? Trấn an anh, Tiểu Như, tôi có thể nói đó là giả dối không?

Lý Ân Vỹ quay đầu đầu nhìn Tiểu Như, đồng thời cũng lạnh lùng gạt tay của nó ra.

- Tôi có sao hay không thì liên quan gì đến em? Không phải tôi đã nói em không được đi theo tôi hay sao? Sao em cứ muốn tôi phải phát điên lên thì em mới vui chứ?

Anh gắt, khuôn mặt nó từ hồng hào chuyển sang đỏ rực lên.

- Anh kỳ lạ thật đó, tôi rõ ràng là đang lo lắng cho tâm trạng của anh cho nên mới đuổi theo. Sao anh có thể dùng thái độ này để đối xử với người tử tế với anh chứ?

Nó cũng gắt, Lý Ân Vỹ nghe thấy lại nhếch môi, anh bạo dạn đưa tay nắm lấy cổ tay của nó kéo gần lại với mình.

- Quan tâm tôi? Lo lắng cho tôi sao? Em nghĩ em là ai chứ? Từ đầu đến giờ tôi thật sự rất ngứa mắt với cách làm của em em có biết hay không?

Càng nói anh càng xiết chặt cổ tay của nó hơn, buông ra lời sỉ vả đê hèn:

- Lúc nào cũng cho rằng mình là một thành viên của nhà họ Lý của chúng tôi, buộc chúng tôi phải nuông chiều yêu thương em như mạng sống của chính mình. Em làm như vậy thật khiến tôi rất khinh bỉ em đó Huỳnh Tiểu Như!

- Anh...

- Tôi nói không phải sao mà em trừng mắt ra nhìn tôi? Lý Ân Tinh và Lý Ân Hạo mù quáng yêu em, nuông chiều em nhưng tôi thì không hề. Người vừa ngu ngốc vừa không có giá trị như em tôi thật sự rất căm ghét, em tốt nhất sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi!

Nói rồi anh nhanh chóng vung tay hất nó ra, Huỳnh Tiểu Như từ không trung đáp xuống nền cát đau đớn không thể thốt nên lời, nó uất ức giương mắt nhìn thẳng anh.

Người con trai này, anh ta thật sự căm ghét nó đến như vậy sao?

- Còn chưa chịu đi sao? Em đúng là khiến tôi tức điên lên thì em mới vui mà, Huỳnh Tiểu Như...

- Đủ rồi, anh không được sỉ nhục tôi!

Nó cắt lời, sau đó gượng dậy cười với anh:

- Lý Ân Vỹ, là anh đã nói không muốn nhìn thấy tôi, vậy được thôi. Những gì hôm nay anh thốt ra thì anh cũng nên nhớ cho rõ, sau này đừng nên vi phạm nó. Anh nói đúng, tôi là một đứa vừa ngu ngốc vừa không có giá trị, do vậy một đứa vừa ngu ngốc vừa không có giá trị đó nó mới chạy đến quan tâm một thằng đần như anh, ngu xuẩn và đốn mạt hết thuốc chữa. Lý Ân Vỹ, cả đời này tôi hận anh, tôi hận anh!

Dứt lời, nó chạy đi, càng lúc càng xa tầm nhìn anh, là anh vô tình, anh không trách nó tuyệt tình!

***

Trở lại với Lý gia.

- Dì Lưu, mọi người trong nhà đâu hết rồi?

Young vừa về đến nhà đã hỏi, dì Lưu nghe anh hỏi vậy khá chần chừ, nửa muốn nói, nửa lại không biết phải bắt đầu kể từ đâu.

Bà ậm ừ:

- Mọi người...

- Dì Lưu, bây giờ dì có nói không? Rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Ân Hạo mất kiên nhẫn, làm dì quản gia lại cuống lên:

- Thật ra mọi người...

- Chuẩn bị thôi việc!

- Đừng mà đại thiếu gia, xin cậu, tôi sẽ nói, mọi chuyện là...

Bà Lưu cẩn trọng kể lại...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.