Huỳnh Vũ Hy trầm tư ngồi một mình ở phòng khách, xung quanh không bật đèn, kế bên còn có vài chai rượu vang anh vừa mới uống xong, mùi rượu nặng mùi lan tỏa trong không khí.
Huỳnh Lỗi Phong từ trên lầu đi xuống, anh nhìn thấy anh trai qua màn đêm, bất giác lại không kiềm được giọng.
- Muốn chuốc say bản thân đến chết mới vui à? Đau lòng sao lại không tìm đến con bé mà nói? Anh bình thường kiêu ngạo lắm không phải sao? 一 Huỳnh Lỗi Phong chế giễu.
Nicky tiện tay bật hết đèn trong nhà, lập tức, mày đen chợt cau lại.
- Ấu trĩ nhỉ? 一 Nicky khó chịu nói.
Anh đi đến chỗ Huỳnh Vũ Hy, hai tay đút vào trong túi quần, gương mặt ngay tức khắc nghiêm trọng.
- Không phản ứng? Anh vô cảm rồi à? 一 Huỳnh Lỗi Phong nói móc.
Theo phản xạ, Huỳnh Vũ Hy ngẩng lên nhìn Lỗi Phong, hai mắt anh đỏ hoe.
- Muốn gây sự với anh sao? Nếu em có suy nghĩ ấu trĩ đó thì em đã sai rồi, anh hoàn toàn không mắc lừa của em đâu, anh không thể tìm Tiểu Như, anh vĩnh viễn cũng không thể! 一 Huỳnh Vũ Hy đau lòng.
- Sao lại không chứ? Anh thật sự cam lòng à? 一 Huỳnh Lỗi Phong nhíu mày.
- Không, anh chưa bao giờ cam lòng, anh hơn ai hết rất muốn mang nó về bên cạnh anh. Nhưng mà chính anh, chính anh đã đẩy con bé ra khỏi anh rồi em biết không? Anh không có tư cách nói con bé trở về! 一 Huỳnh Vũ Hy chua xót.
Huỳnh Lỗi Phong nhìn thấy ánh mắt đau đớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-phong-toi-ngu-voi-toi/1707738/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.