“Được rồi, mau bỏ em ra đi.” Mạn Nghiên đưa tay đẩy cái đầu lớn đang chui rúc trong bầu ngực của mình, cổ họng khẽ ngâm nga vì cảm giác rạo rực truyền đi khắp cơ thể.
Tôn Bách Thần quyến luyến một hồi lâu mới chịu nhả nụ hoa ngọt lịm trong miệng ra. Hắn nhoài người với tay lấy chiếc khăn mềm bên bàn, lau đi chút sữa đang rỉ xuống áo cô.
“Bà xã, sữa của em ngọt thật! Thằng nhóc kia thật có phúc, ngày nào cũng được bú no nê đến sáng” Hắn lại giở thói ghen tị với con trai mình.
Khuôn mặt Mạn Nghiên hầm hầm nhìn Tôn Bách Thần. Hắn thì kém gì con trai mình? Có ngày nào tên mặt dày này chịu tha cho hai cái bầu ngực đáng thương của cô chứ! Thậm chí có lúc hắn còn quá đáng hơn nữa, một bên miệng lấy nụ hoa màu hồng, một bên lấy tay nhào nặn để sữa chảy xuống bụng, rồi trườn người dọc theo đó, liếm láp không ngừng.
“Mà hôm nay ông xã không phải đi làm sao?” Cô khẽ nhíu mày.
Tôn Bách Thần khẽ lắc đầu, đôi mắt dính chặt trên người Mạn Nghiên, miệng cười xảo trá. Lúc sau hắn sực nhở ra một chuyện quan trọng, vội cầm điện thoại gọi cho tổng giám đốc
Lâm.
“Chú Lâm à, hôm nay chú đi gặp đối tác bên phía JA giúp cháu nhé! Cháu có chút việc bận nên sẽ không đến công ty đâu.”
ở phía bên kia, tổng giám đốc Lâm nghe xong tức đến tăng cao huyết áp. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu trong tháng, Tôn Bách Thần nhờ ông đi gặp đối tác thay hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786748/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.