Tôn Bách Thần ngây người ra một lúc, nhìn sâu vào khuôn mặt có chút hoảng loạn của cô gái nhỏ. Rõ ràng phải có chuyện gì đó, mới khiến tâm tư cô thay đổi nhanh chóng đến vậy. Nhưng Mạn Nghiên đã kiên quyết lắc đầu không muốn nói, hắn cũng không gặng hỏi.
Giọng Tồn Bách Thần trầm ấm cất lên, đáp lại lời cô vừa nói: “Chúng ta giận nhau bao giờ, hửm?”
Nói xong, hắn không nén nổi vui mừng mà nở một nụ cười hạnh phúc.
Mạn Nghiên thấy tóc Tôn Bách Thần còn ướt, vội đến lấy máy sấy, nhẹ nhàng sấy khô tóc cho hắn.
Tôn Bách Thần ngồi ở một chỗ, cả người ngả nhẹ ra sau lưng tựa ghế sofa, hai mắt khép hờ tận hưởng cảm giác đã lâu rồi chưa có được.
Một cảm giác dễ chịu khi được Mạn Nghiên dịu dàng quan tâm, mà trước đây hẳn từng hững hờ, nghiễm nhiên cho rằng đó là những hành động vô cùng bình thường.
Lúc có không biết giữ, mất đi rồi mới thấy hối tiếc. Nhưng vẫn may ông trời cho Tôn Bách Thần thêm cơ hội, để Mạn Nghiên một lần nữa tha thứ cho hắn. Một đời dài về sau, hắn nhất định sẽ trân trọng, sùng bái cô như nữ hoàng của riêng mình.
Mạn Nghiên cất máy sấy, rồi đi vào trong phòng tắm. Đột nhiên cô chú ý đến túi đồ đựng nội y treo ở một góc tường, vội lấy ra hỏi Tôn Bách Thần:
“Sao anh lại bỏ nó trong phòng tắm?”
“Lúc chiều em bảo không mặc... nên anh để ở đó, định ngày mai sẽ đem vứt đi.”
Cô khẽ nhíu mày không bằng lòng, thầm trách Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786732/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.