Cảm thấy chưa đủ thuyết phục cô, hắn nói tiếp:
“Anh thấy áo ngực bình thường em hay mặc vừa dày vừa cứng, chắc chắn sẽ khiến hai cái bánh bao mềm ngộp thở. Mau nghe lời anh, đổi qua mẫu nội y này nha!”
Mắt trái của Mạn Nghiên giật giật. Cô nở một nụ cười nham nhở, trừng mắt lên nhìn hắn:
“Tên khốn kiếp này, anh còn dám lén lút động vào đồ lót của tôi hả?”
“Thì có sao đâu? Anh còn từng xé rách nữa mà.” Hắn nhởn nhơ tự đắc.
“Grừ, điên mất! Tôn Bách Thần, hôm nay tôi liều chết với anh.”
Mạn Nghiên lao vào người hắn, định dùng móng vuốt cào vào khuôn mặt điển trai kia. Tôn Bách Thần biết tỏng ý định của cô, nhanh nhẹn né tránh, sau đó còn đẩy ngã cô xuống ghế sofa.
Hắn nằm ở trên, đè hẳn cơ thể nặng trịch lên người Mạn Nghiên. Cô khó thở, muốn đẩy hắn ra mà chẳng được.
Cộc, cộc...
Có tiếng gõ cửa truyền đến, hai người còn chưa kịp phản ứng thì người bên ngoài đã đi vào.
“Tôn chủ tịch, đây là lịch trình công việc cho ngày mai, mời anh.”
ẶC!
Thư ký của Tôn Bách Thần còn chưa nói hết câu đã bị sặc nước miếng, họ lên sặc sụa. Anh ta lấy tệp hồ sơ che mặt, vội xoay người sang chỗ khác.
“Còn không mau cút ra ngoài!” Hắn quát lên.
“Khụ khụ... thành thật xin lỗi hai người. Tôi cút ngay đây”
Anh thư ký chuồn ngay trong vòng một nốt nhạc, lúc ra khỏi phòng còn không quên đóng chặt cửa. Mạn Nghiên bị đẩy vào tình huống trớ trêu này, khóc không thành tiếng, lòng thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786730/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.