Bản thân Mạn Nghiên thấy Kelly là một con người hòa đồng, lại khá tốt bụng, nên chỉ mới làm việc với nhau một khoảng thời gian ngắn, cô đã rất có thiện cảm với cô gái này. Nhìn sang Nhã Yến Kỳ còn đang đăm chiêu suy nghĩ, cô hỏi:
“Cậu sao thế? Kelly có vấn đề gì hả?”
“À, không có... Thật ra, tớ chỉ cảm thấy cô gái đó có chút quen thuộc.”
Mạn Nghiên cười cười, nói với Nhã Yến Kỳ rằng người giống người trên đời này không thiếu. Sau đó nắm lấy tay cô ấy, kéo nhanh xuống hầm giữ xe.
Tình cờ, bọn họ lại gặp Tôn Bách Thần ở đó.
“Xin chào thầy Tôn... À không, phải là chủ tịch Tôn mới đúng!” Nhã Yến Kỳ hơi lúng túng.
Dù không còn đi học nữa, nhưng nhìn thấy mặt tên đại ác ma kia, Nhã Yến Kỳ vẫn dè dặt. Đến bây giờ cô ấy vẫn không tin Mạn Nghiên lại có thể cùng hắn yêu đương và có với nhau một bé con xinh xắn.
Trong lòng cô ấy cực kỳ nể phục Mạn Nghiên, thật có bản lĩnh mới chinh phục được tên đàn ông mặt lạnh kia. Nhưng Nhã Yến Kỳ đâu biết rằng, họa may trên đời này cũng chỉ có mình cô mới lay để được hắn!
Hoa đẹp thường độc, mà đã độc, có mấy ai đủ kiên trì hái được?
“Hai người chuẩn bị đi ăn trưa, hửm? Nhã Yến Kỳ, em nhớ nhắc Mạn Nghiên ăn nhiều một chút.” Hắn nói.
Nhã Yến Kỳ nuốt nước bọt ừng ực. Đối diện với ánh mắt của Tôn Bách Thần, cô ấy chỉ dám gật đầu tuân lệnh.
“Vâng ạ. Thầy cứ yên tâm giao Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786728/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.