“Mạn Nghiên, mở cửa cho anh đi mà. Tiểu Nhiên, con mau thuyết phục mẹ mở cửa cho ba đi. Anh đói quá! Hai mẹ con nỡ nhìn thấy ba sáng sớm đã ngồi ngoài đây chịu lạnh sao?”
Bên trong không có phản ứng gì, đổi lại Tôn Bách Thần càng thu hút sự bàn tán của những người đi ngoài hành lang.
Một cặp đôi đi ngang qua hắn, ôm eo khoác vai đầy tình cảm. Tên đàn ông chỉ vào Tôn Bách Thần, bĩu môi với cô gái, hếch mặt lên nói:
“Phen này là rượu chè, cờ bạc nên bị vợ con đuổi ra khỏi nhà đầy mà! Cục cưng nhìn xem bộ dạng của tên bợm rượu đó đi, khó coi quá đi mất! Em sướng lắm mới gặp được người vừa đẹp trai, vừa tử tế như anh đó.”
Tôn Bách Thần cười khẩy, lần đầu tiên hắn bị người khác đem ra làm trò đùa như vậy. Hắn tức lắm rồi, bèn vơ luôn chiếc giày bên cạnh, ném vào thằng nhãi vừa mới chửi mình. Hắn lớn giọng, đá đểu lại:
“Vẫn đỡ hơn cái loại đàn ông không làm nên trò trống gì, cả ngày chỉ biết ba hoa, khoác lác.”
Gã kia bị hắn nói trúng tim đen, không dám bật lại câu nào. Đợi hai người đó đi mất hút, Tôn Bách Thần tiếp tục năn nỉ Mạn Nghiên để được vào nhà.
“Bảo bối, em mở cửa cho anh đi mà.”
Tiếng chuông điện thoại Tôn Bách Thần vang lên, là Mạn Nghiên gọi. Hắn còn đang hí hửng tưởng cô cho vào nhà, liền bị dội ngay cho một gáo nước lạnh.
“Mau về đi, trước khi tôi gọi bảo vệ lên tống cổ anh khỏi chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786723/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.