“Em ngủ chưa? Nếu chưa nói chuyện với anh một chút nhé.”
An Yên ngây ngốc gật đầu, khẽ đáp lại anh bằng một tiếng “vâng” nhè nhẹ. Cơ mặt Vương Phong bắt đầu giãn ra, anh uống thêm một ngụm bia, rồi mới nói ra những điều băn khoăn trong lòng.
“An Yên à, em nói xem anh phải làm sao mới là tốt cho Mạn Nghiên đây? Em ấy quyết định cưới anh, có phải quá vội vàng không? Rõ ràng Mạn Nghiên không yêu anh, tại sao vẫn cứ cố chấp làm như vậy chứ?”
Những cuộc trò chuyện giữa hai người đều xoay quanh Mạn Nghiên, lần này cũng không ngoại lệ. An Yên vẫn như mọi khi, trầm ngâm một lúc, cẩn thận suy nghĩ ra lời khuyên bổ ích cho anh. Thế nhưng lần này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, rối rắm không biết phải nói gì.
“An Yên, em còn ở đó không?”
“Em ở đây.” Giọng cô rất êm tai, đến mức không cần nói gì nhiều cũng khiến người ta có một phần được an ủi.
“Vương Phong, em tin Mạn Nghiên có nỗi khổ riêng của mình, nên mới quyết định làm như vậy. Quan trọng là ở ý anh, anh muốn thế nào? Đôi lúc thuận theo ý một người chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất. Nhưng em chỉ là người ngoài cuộc, khuyên nhủ thì có ích gì? Anh với Mạn Nghiên có quyết định như thế nào, em đều ủng hộ hai người.”
An Yên nói lòng vòng, nửa ủng hộ, nửa lại phản đối.Vương Phong khẽ thở dài, đúng là làm khó cô ấy rồi!
An Yên là chị em tốt của Mạn Nghiên, khó trách cô ấy bị khó xử.
“Anh...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786710/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.