An Yên vừa lật từng trang giấy, vừa khóc rên rỉ. Căn phòng tối om, chỉ tồn tại thứ ánh sáng duy nhất từ cây đèn đọc sách, chiếu rọi xuống mặt bàn. Cô lang thang trong miền ký ức, mơ hồ đến nổi chẳng thèm để ý mọi thứ xung quanh. Kể cả khi Tiểu Minh đi vào, An Yên cũng không hề hay biết.
“Chị.."
Cái chạm tay đột ngột lên vai của Tiểu Minh làm cô giật bắn mình. An Yên bất giác nhìn xuống quyển sổ màu đỏ, tay gấp nhanh nó lại, rồi lúng túng đem vài quyển sách ở bên cạnh, đặt chồng lên trên.
“An Yên, chị đang khóc sao?”
“Không khóc. Tiểu Minh... em vào đây làm gì thế?” Giọng An Yên khán đặc lại, nói từng chữ còn không rõ.
Tiểu Minh cúi xuống nhìn chị gái mình, cô lại quay mặt đi chỗ khác, luống cuống lau đi nước mắt trên mặt. Cậu vốn định tìm An Yên để hỏi một câu bài tập toán hóc búa, thật không ngờ lại bắt gặp chị gái mình đang khóc, bất giác không biết phải làm gì.
“Không có gì. Chỉ là đã khuya rồi nhưng vẫn thấy đèn trong phòng còn sáng, nên em muốn xem chị ngủ chưa thôi.”
Tiểu Minh chăm chú nhìn xuống mặt bàn, ánh mắt xoáy sâu vào một góc của quyển sổ đỏ chưa bị che đi, đăm chiêu suy nghĩ. Cuối cùng, cậu vẫn không nói gì thêm, ngoài một câu dặn dò An Yên sớm đi ngủ, rồi rời khỏi phòng.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chị mình khóc, hơn nữa còn rất đau khổ. Từ trước đến giờ, kể cả khi gặp căng thẳng, áp lực trong công việc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786708/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.