Mạn Nghiên bước nhanh về phía trước, cúi đầu chào bà. Linh Châu cười hiền, nói hai mẹ con mau ra ngoài công lớn, xe đang đợi sẵn ngoài đó.
Chiếc xe ô tô sang trọng đầu chễm chệ ở phía đường đối diện, từ đằng xa Mạn Nghiên đã nhìn thấy bóng dáng của Tôn Bách Thần. Hắn đứng phía trước cửa xe, trầm tĩnh nhìn về phía ba người. Cô siết chặt tay cầm vali, đứng chôn chân ở một chỗ.
“Mạn Nghiên, con sao thế?”
“Mẹ, chuyện này là thế nào? Cô mím chặt môi, sắc mặt bỗng trở nên căng thẳng.
Linh Châu khẽ thở dài. Bà biết thế nào Mạn Nghiên cũng phản ứng như vậy mà! Nhìn về phía con trai mình, rồi lại nhìn xuống đứa cháu nội, bà cười xòa, viện đại một lí do:
“Mẹ bị trật tay, không thể lái xe được! Để Bách Thần làm tài xế cho chúng ta nhé”
Cô khẽ thở dài, phút chốc cảm giác được Vương Phong và Linh Châu thông đồng với nhau, đã sớm lập ra kế hoạch gì sau lưng mình rồi.
“Con đón taxi. Đan Nhiên, mau đi theo mẹ” Cô đưa tay về phía con gái.
“Mạn Nghiên à, Bách Thần là cha ruột con bé mà.” Linh Châu chạm nhẹ lên vai cô.
Đan Nhiên cứ ngó về phía Tôn Bách Thần, cả người Mạn Nghiên dâng lên một cảm giác lạ. Đối với cô thì đây là lần đầu hắn được nhìn thấy con gái mình, Mạn Nghiền tự hỏi không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì? Có cảm thấy con bé dễ thương và giống mình y đúc không?
Chuyện ba năm trước, Mạn Nghiên cấm Tôn Bách Thần không được gặp con gái, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786699/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.