Tôn Bách Thần lái xe về Tôn gia, hắn một mình chui xuống hầm rượu, tìm một góc kín đáo nhất để ngồi. Hắn cầm điện thoại trên tay, ngắm nhìn ảnh nền trên màn hình điện thoại hàng tiếng đồng hồ, rồi hắn chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng kéo đến biểu tượng thùng rác, nhấn vào.
Nhưng mà, bên trong lại trống rỗng...
Tôn Bách Thần mặt thoáng thất vọng. Kỳ lạ, không phải trong này nên xuất hiện một tấm ảnh bị hắn xóa đi sao?
Tấm ảnh của một cô gái miệng cười tươi như hoa, dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ... mà lần đầu tiên hắn nhận được, đã thẳng tay xóa bỏ.
Nó đâu mất rồi?
Tôn Bách Thần cắn chặt răng vào cổ tay, đôi mắt đỏ ngầu chảy ra hai hàng nước mắt. Người ta nói đàn ông rất ít khi rơi lệ, nếu không phải rơi vào tình cảnh túng quẫn cùng cực, họ sẽ không bao giờ để lộ ra sự yếu đuối của bản thân mình.
Nhưng mà, bốn từ “túng quẫn cùng cực” căn bản không thể diễn tả tình cảnh của Tôn Bách Thần lúc này.
Hắn nhớ Mạn Nghiên đến phát sinh hoang tưởng, đến có thể nhìn thấy cô trước mặt, cười nói với hắn. Những phút chốc, cô biến mất, để lại hắn một mình đơn độc.
Cuối cùng vẫn không chịu được, hắn gọi điện thoại cho Vương Phong, hỏi thăm tình hình cô gái nhỏ.
“Ừ, Mạn Nghiên không sao rồi. Mãi hôm nay di Hạ mới để tôi và mẹ cậu nói chuyện với em ấy."
“Vương Phong, có thể gửi Mạn Nghiên cho tôi không? Tôi nhớ cô ấy nhiều lắm." Giọng Tôn Bách Thần khản đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786663/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.