Lần này chú về, có lẽ bà nội Đồng vui lắm. Bà chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày con trai quay về rồi!
“Ngoan ngoan, chú em trở về là chuyện vui, sao em lại khóc?”
Tôn Bách Thần ôm lấy cô để an ủi. Mạn Nghiên nấc lên từng cơn uất nghẹn, vùi mặt vào ngực hắn khóc thật lâu. Cô khóc đến là người, rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.
Hắn vén nhẹ mái tóc ướt, nhúng một chiếc khăn ấm, lau mặt cho cô. Mạn Nghiên vẫn luôn giẩu hắn về chuyện gia đình, dù cho hắn có hỏi thì cô vẫn kiên quyết giữ im lặng.
Điều duy nhất hắn hiểu rõ chính là sau cái chết của cha mẹ Mạn Nghiên, cô sống không hề dễ dàng gì!
“Bé con, ngủ ngoan!”
Sáng hôm sau, Tôn Bách Thần dậy từ rất sớm. Hắn chuẩn bị ít quần áo, cho vào trong bai lô. Tranh thủ lúc Mạn Nghiên chưa dậy, hắn ngồi trên giường, dùng ngón tay cái và trở tạo thành một vòng tròn, ướm chừng ngón tay đeo nhẫn của cô, rồi lại sờ vào ngón tay của mình, cảm thán:
“Nhỏ hơn nhiều nhỉ!”
Mạn Nghiên nhíu mày, đôi mắt từ từ mở ra. Thấy hắn đang ngồi trên giường, khuôn mặt chăm chú nhìn vào tay mình, Mạn Nghiên không khỏi giật mình.
“Bách Thần, anh làm gì thế?”
“Hả?” Hắn cười, lát sau thu tay lại, lắc đầu.
Cô bĩu môi, không biết hắn lại định làm chuyện lén lút gì nữa đây.
Trải qua một giấc ngủ ngon, tâm trạng của Mạn Nghiên đã bình ổn lại. Cô thấy Tôn Bách Thần nói đúng, chú cô về là chuyện vui, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786654/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.