Bên ngực còn lại cũng không thoát khỏi bàn tay tinh quái của Tôn Bách Thần. Hắn vừa nhào nặn, vừa dùng một ngón tay không ngừng trêu ghẹo nụ hoa mẫn cảm. Mạn Nghiên cả người tê dại, miệng phát ra thứ âm thanh ám muội như để mời gọi hắn. Cô như con sên nhỏ, dính chặt xuống giường, hai tay chỉ biết tùy ý đặt trên tấm lưng trần của hắn.
“Bách Thần... ưm... em khó chịu.”
Hắn cười gian tà, đem một ngón tay tiến vào bên dưới, thăm dò cái động nhỏ. Còn chưa kịp làm gì, chỗ đó của Mạn Nghiên đã ướt sủng, mẫn cảm đến độ chảy ra dòng dịch lỏng, dính vào tay hắn.
Tôn Bách Thần không cảm thấy bẩn, ngược lại còn cho ngón tay vào sâu hơn nữa, không ngừng tiến vào trong. Mạn Nghiên khép nhẹ chân, nơi tư mật kia phản ứng kịch liệt, ôm lấy ngón tay hắn. Tôn Bách Thần cảm nhận được vật dưới thân hắn đã trỗi dậy, bèn bịn rịn rút tay ra, trực tiếp cởi quần mình, ném xuống đất. Đến cả chiếc váy ngủ vướng víu của Mạn Nghiên, hắn cũng lôi tụt ra ngoài.
Hai cơ thể trần truồng sát lại với nhau, Tôn Bách Thần đem con cự long của
mình, tiến vào trong cái động nhỏ. Ban đầu hắn còn nhẹ nhàng, đến khi đã thích nghi được, tốc độ rút ra tiến vào nhanh đến chóng mặt.
“Ưm... ưm... Bách Thần, anh mau chậm lại! Vết thương... chú ý vết thương.” Cô nói đứt khoáng, cả cơ thể rung rinh theo từng cú nhấp người của hắn. Cô vừa nói vừa rên rỉ, khoái cảm dâng trào lên đến tận đỉnh.
“Được, anh sẽ nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786640/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.