Vì quyết định của Linh Châu, Lưu thị rơi vào khủng hoảng, cha của bà nổi cơn tức giận, bệnh tim tái phát không thể cứu chữa. Dẫu vậy, trước khi mất, ông vẫn tha thứ cho bà. Ông từng nói chỉ cần nhìn thấy con gái mình hạnh phúc là đủ, còn những chuyện khác, đối với ông từ lâu đã không còn quan trọng nữa rồi.
Sau này Lưu thị tránh bị suy vong, đã xác nhập với Tôn thị, trở thành tập đoàn tài chính lớn mạnh như ngày nay.
Cho nên mới nói, Tôn thị là một tay Lưu Linh Châu gây dựng lại, không có bà, sẽ không có Tôn thị như bây giờ. Lựa chọn nào cũng có đánh đổi, bà theo đuổi tình yêu, nên quyết định làm tổn thương cha mình. Đó là tội lỗi mà cả đời này Linh Châu luôn đau đáu trong lòng.
Đó cũng là lí do trong di chúc của Tôn lão gia, ông ấy để lại hết cổ phần trong Tôn thị cho mẹ con Tôn Bách Thần. Bởi vì ngay từ ban đầu, nó vốn dĩ thuộc về nhà họ Lưu - thuộc về Lưu Linh Châu.
Giám đốc Lâm kết thúc câu chuyện, ông vỗ nhẹ vào cánh tay Tôn Bách Thần, rồi nói:
“Năng lực kinh doanh là cháu phần lớn được kế thừa từ mẹ mình. Bách Thần, ta hi vọng cháu sẽ không làm bà ấy thất vọng.”
Ông đứng dậy, rồi rời đi, để Tôn Bách Thần có không gian riêng tư suy nghĩ mọi chuyện. Hắn nhớ lại những ngày tháng gắn bó ở Tôn thị, bất giác cười.
Hình như đó mới là cuộc sống mà hắn nên theo đuổi!
Buổi chiều Mạn Nghiên vào thăm Tôn Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786635/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.