Quan sát kỹ hơn, Mạn Nghiên phát hiện một bên móc treo tranh bị nứt ra, chiếc đỉnh phía sau cũng không bám sát vào tường nữa. Cô vừa chạm nhẹ, bức tranh đã bị lệch sang bên phải. Sợ tranh rơi, Mạn Nghiên bèn tháo xuống.
Ngờ đâu bức tranh quá khổ, che mất tầm nhìn của Mạn Nghiên. Lúc định đặt khung tranh xuống mặt bàn, cô bất cẩn và nó vào ly nước ép bưởi.
Ly nước ép rơi xuống sàn, Mạn Nghiên theo phản xạ giật thót mình, lùi về phía sau. Khung tranh cũng vì thế rơi thẳng xuống sàn, từng mảnh vỡ bắn ra tung tóe.
Choang-gggg!
Âm thanh ào ào của tiếng thủy tinh đã thu hút sự chú ý của hai người đàn ông kia. Một người từ phòng đọc sách, một người từ dưới bếp, đều đi nhanh ra phòng khách.
“Đồng Mạn Nghiên, em làm gì thế?”
Tôn Bách Thần không thể tin được những cảnh đang diễn ra trước mắt mình. Khung tranh hắn vẫn treo trên tường nay nằm bẹp dưới sàn, ngay trước chân của Mạn Nghiện. Mặt kính đã vỡ tan tành, bức tranh sơn dầu bên trong bị một lớp nước ép bưởi đổ lên, loang lỗ vài chỗ.
Hắn nhanh tiến đến bên bức tranh, không may dẫm chân vào miệng thủy tinh vỡ. Mạn Nghiên hoảng hốt thốt lên:
“Bách Thần, chân anh chảy máu rồi.”
Cô lo lắng cho hắn là thế, vậy mà Tôn Bách Thần như mất hết lý trí, một mực quan tâm đến bức tranh kia. Hắn cẩn thận rũ bỏ lớp thủy tinh vỡ trên bức tranh, từng chút một lấy gỡ phần tranh bên trong, đặt lên trên bàn.
“Vương Phong, không phải trước kia cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786622/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.