Cô nghĩ với tình hình sức khỏe của bà ấy, bác sĩ chắc sẽ giữ lại bệnh viện theo dõi!
Mạn Nghiên cầm một giỏ trái cây đến phòng bệnh của Mạc Phương. Bà nằm trên giường bệnh, tay còn đang cắm ống truyền dịch.
“Chào dì, dì đã đỡ hơn chưa?” Mạn Nghiên ân cần hỏi.
Mạc Phương nhận ra cô chính là người giúp đỡ mình trên xe buýt, bà nở một nụ cười nhân từ, khẽ khàng nói cảm ơn cô. Qua lời tâm sự của bà, Mạn Nghiên biết được hoàn cảnh gia đình của Mễ Ý cùng cực đến đáng thương...
So với cô, Mễ Ý còn khổ sở hơn nhiều!
“Giờ này chắc nó còn đang trên trường, chắc tầm bốn giờ chiều sẽ đến đây”
Mạn Nghiên gật gật, cảm thấy Mễ Ý hình như không thích mình lắm, nên cô định rời đi trước khi cô ta đến.
“Để cháu bóp chân cho di nhé”
Mạn Nghiên nhìn thấy bàn chân sưng phù kia thì xót, vì trước khi mẹ cô mang thai cũng vậy, cô thường thấy bà rên rỉ vì chịu nhiều đau đớn. Mạn Nghiên khi đó vẫn hay bóp chân cho mẹ mình, nhưng vì còn nhỏ, sức lực ở tay chỉ đủ làm người ta cảm thấy nhồn nhột.
“Cảm ơn cháu. Mạn Nghiên, cháu thật tốt bụng”
Dù Mạc Phương có đến ba người con, nhưng hai đứa nhỏ chỉ đành gửi về quê nội nhờ chăm sóc. Còn Mễ Ý, dù cô ta rất thương mẹ nhưng không có nhiều thời gian dành cho bà. Vì ngoài giờ học, cô ta phải bán sống bán chết làm đủ công việc tay chân để kiếm tiền nuôi gia đình.
Hai người còn đang nói chuyện vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786614/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.