“Bách Thần, anh có yêu em không?”
“Anh yêu em.”
“Bách Thần, anh sẽ nhớ em chứ?”
“Nhớ! Trà, cả đời này anh sẽ không quên em”
Tôn Bách Thần nằm ở trên giường, hai hàng lông mày díu chặt lại. Trong phòng ngủ đang bật điều hòa, nhưng trán hắn lại lấm tấm mồ hôi.
Hai cánh tay săn chắc đột nhiên gồng lên dữ dội, Tôn Bách Thần nắm chặt lấy ga giường, miệng hét lên một tiếng thảm thiết:
“Không-gggg!”
Cơn ác mộng làm hắn tỉnh giấc. Tôn Bách Thần ngồi trên giường, bộ dạng như người vừa trở về từ cõi chết. Hắn khó nhọc điều chỉnh lại nhịp thở, bàn tay đưa lên quệt mấy vệt mồ hôi trên trán.
Vừa nãy hắn mơ mình gặp Mộc Trà. Trong giấc mơ cô nói với hắn rất nhiều điều, còn liên tục hỏi hắn có yêu mình không? Đến cuối cùng, cảnh tượng cô bị bắn trong lễ đường được tái hiện lại trong tiềm thức hắn, chân thật đến mức xé nát tâm can Tôn Bách Thần, đau đớn quyện lẫn với sự giày vò triền miên.
Nếu không phải đỡ đạn thay cho hắn, cô đã không phải chết.
Người con gái xinh đẹp như thiên thần đấy, sao thượng đế nỡ lòng mang cô khỏi thế gian này...
“Gặp ác mộng à?”
Vương Phong không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh giường. Anh đưa cho Tôn Bách Thần một ly nước lọc, để hắn có thể trấn tĩnh lại tinh thần.
Tôn Bách Thần uống hết ly nước lọc, nhưng không trả lời anh. Mà khi Vương Phong hỏi, anh vốn không định nhận câu trả lời, vì bản thân tự anh hiểu rõ hắn đã mơ thấy điều gì.
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786601/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.