Vương Phong còn chưa kịp trả lời thì Tôn Bách Thần đã vội lên tiếng:
“Cậu ấy không phải đâu. Tôi mới là bạn trai của Đồng Mạn Nghiên” Hắn khẳng định.
Chú Vĩ ngoác miệng ra nhìn hắn, lưỡi cứng đơ không thốt nên lời. Ông nhớ mới cách đây hai tháng thôi, người nào đó từng thẳng thừng bác bỏ mối quan hệ với Mạn Nghiên. Bây giờ thì sao chứ? Chưa đánh mà đã khai!
Vương Phong chẳng bày tỏ cảm xúc gì đặc biệt, còn thằng nhóc Tiểu Minh, nó bỗng kéo Mạn Nghiên về phía mình, ôm cứng lấy cánh tay cô.
“Còn lâu! Hai chú phải chờ cháu mười tám tuổi, cạnh tranh công bằng”
“..” Mạn Nghiên đưa tay lên ôm trán.
Chú Vĩ nhìn hai người, một lớn một nhỏ tranh giành Mạn Nghiên, miệng cười ha hả. Ông thấy mặt trời đã lên cao, biết không còn sớm nữa bèn hối thúc mọi người mau lên xe ngồi.
Vương Phong vẫn còn ám ảnh chiếc xe lôi này, tay vịn chặt lấy vai Mạn Nghiên. Anh trên sân thi đấu từng gặp qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, nhưng chưa từng biết sợ là gì. Vậy mà không có đủ can đảm ngồi trên chiếc xe lắc lư này.
“Cậu mau bỏ tay ra.” Tôn Bách Thần cảnh cáo.
“Cậu bỏ ra trước rồi tôi bỏ. Rõ ràng còn sợ hơn tôi mà dám lớn tiếng nạt nộ hả?” Vương Phong rướn mày, nhìn chằm chằm vào bàn tay Tôn Bách Thần đang nắm chặt cánh tay Mạn Nghiên.
Cô thật muốn cười phá lên một trận, nhưng phải mím chặt môi chịu đựng. Tiểu Minh ngồi phía đối diện, tư thế cực kỳ thoải mái, mông đánh bệt xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786593/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.