Mạn Nghiên không muốn chuyển đi đường đột như vậy, nhưng ngày mai là đầu tháng, chuyển đi sẽ xin ban quản lý dễ dàng hơn. Vả lại tính tiền phòng cũng dễ tính hơn là để lấn sang tháng khác.
“Sao đột ngột vậy?” Nhã Yến Kỳ có tật giật mình.
“À, bác gái tớ muốn thế. Dẫu sao bên đó còn phòng trống, bác gái lại cần người chăm sóc. Tớ thấy vậy cũng tiện, vừa hay có thể tiết kiệm một khoản tiền phòng.”
Nhã Yến Kỳ gật đầu xem như đã hiểu. Chu Ái Ái nhìn lên đồng hồ, thấy không còn sớm nên về phòng. Trước khi đi, cô ta nháy mắt ra hiệu với Nhã Yến Kỳ ra ngoài gặp mình.
“Mạn Nghiên, tớ đi mua trứng đầy. Cậu cắm giúp tớ nồi cơm nhé.”
Hai cô gái một cao, một thấp, rảo đều bước trên hành lang vắng. Chu ki Ái đứng lại, hỏi Nhã Yến Kỳ:
“Gia cảnh của Đồng Mạn Nghiên thế nào? Có giàu có không?”
“Không hề. Nhà cô ta ở quê rất nghèo, còn phải đi làm thêm lấy tiền gửi về quê mà.”
Chu Ái Ái rơi vào suy nghĩ riêng, một lát sau lại lấy chiếc vòng của Mạn Nghiên ra, đưa cho Nhã Yến Kỳ xem.
“Nghèo sao? Cái vòng này trị giá không nhỏ đầu. Bán cũng phải được mấy chục vạn tệ”
“Sao cơ?” Nhã Yến Kỳ ngạc nhiên, còn không dám tin vào tai mình.
“Có nhầm lẫn gì không? Tôi tưởng cái vòng này là đồ giả.” Cô ấy nói tiếp.
Nhã Yến Kỳ từng nghe Mạn Nghiên nói qua chiếc vòng này là do một người bạn cũ tặng, nên cô ấy nghĩ nó chẳng đảng mấy xu. Nay nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786587/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.