Sau
“Mau qua xem Ái Ái có bị gì không?”
Mạn Nghiên vịn lấy tay Tôn Bách Thần, bước đi khập khiễng về phía Chu ÁI Ái. Cô ta chỉ vào chân mình, mếu máo khóc:
“Chân của em đau đến không bước đi được. Hức, có khi nào bị gãy rồi không?” Cô ta còn có khóc to hơn nữa.
“Em bình tĩnh đi, có thể chỉ là trật khớp thôi. Vương Phong lên tiếng.
Anh định cúi xuống xem Chu Ái Ái thế nào, nhưng không sao ngồi được. Vì vết thương ở chân còn đang chảy máu...
“Để tôi xem cho.”
Tôn Bách Thần xem qua chân của Chu ÁI ÁI, cảm thấy không có gì bất thường. Trật khớp sao? Hắn suy nghĩ một lúc, rồi cũng khớp tay, bẻ mạnh cổ chân cô ta.
“Á-aaaa.” Cô ta hét toáng lên.
Chu vi Ái đầu có sao chứ! Chỉ là cô ta giả vờ bị thương để lấy sự đồng cảm, nhưng vừa bị Tôn Bách Thần bẻ cho một cái, chân lành sắp thành què rồi!
“Chắc là trật khớp. Bẻ lại rồi sẽ không sao!” Hắn phán.
Tôn Bách Thần sớm biết cô ta diễn kịch! Đối với mấy loại người giả tạo, hắn càng thêm ghét bỏ.
Lúc này, Mạn Nghiên mới để ý chân của Vương Phong bị thương. Cô lo lắng:
“Vương Phong, chân của thầy bị sao thế?”
“Ừm, tôi bị dính bẫy sắn thú ở trên đường đến đây. Đen đủi thật!” Anh còn có tâm trạng cười tươi nữa.
Mạn Nghiên sực nhớ cậu bạn Trung, vội cùng mọi người đến bên cái hố để cứu cậu ấy. Không cần dây thừng, Tôn Bách Thần bám chắc lấy mỏm đá trên miệng hố, đưa một tay xuống đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786583/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.