Hoạt động nào ở trường đại học Bắc Thành cũng có giải thưởng, lần này không ngoại lệ. Đội leo núi về nhất sẽ giành được một một khoản tiền mặt hậu hĩnh và có cơ hội chụp ảnh trên trang bìa tập san kỳ tiếp theo của trường.
Chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ trưa, sau khi mọi người ăn cơm xong đã được chia cho trang bị cần thiết dành cho buổi chiều. Vào giờ nghỉ ngơi, có người tranh thủ làm một giấc ngủ ngắn, có người lại ngồi bàn chiến thuật để giành chiến thắng.
Mạn Nghiên tuy ham tiền giải, nhưng cô phải ngủ đã. Nếu còn thức bàn chiến thuật, cô sợ mình chẳng còn sức mà lết đi mất.
Tiếng thổi còi ráo rít vang lên, mọi người vội vã thay đồ, xách hành trang lên chuẩn bị vào vị trí. Mỗi đội gồm mười người đi chung với nhau. Giảng viên từng đội chỉ có trách nhiệm chi viện khi xảy ra sự cố, hoàn toàn không tham gia cùng. Trước đó họ đã đi khảo sát địa hình, đánh dấu điểm đích và gắn nhiều thiết bị quan sát ở hai bên đường.
Trên đường đi họ còn phải thu thập mật thư được ban tổ chức bố trí sẵn, dựa theo các gợi ý để tìm phương hướng. Đến điểm đích sẽ có giảng viên đợi sẵn, phát cờ cho bọn họ quay về. Đội nào cầm cờ về đến khu lều trại trước tiên sẽ giành được hạng nhất.
Mọi người xuất phát, ban đầu còn đi san sát nhau, nhưng chưa đầy một tiếng sau đã có khoảng cách khác biệt giữa các đội.
“Bên kia có mật thư kìa. Mau lên!”
Ban tổ chức chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786581/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.