Bà nắm lấy tay Mạn Nghiên, tiếp tục bộc bạch:
“Mẹ biết chuyện của Mộc Trà khiến con không thoải mái gì... Nó cũng là bóng đen ám ảnh trong lòng của Bách Thần bấy lâu nay. Mạn Nghiên, dù biết thật vô sỉ khi đưa ra thỉnh cầu này... nhưng mẹ mong con đừng bao giờ buông tay nó được không? Xin con hãy kéo đứa con trai của mẹ ra khỏi quá khứ đau thương đó” Bà nói xong thì bật khóc.
Mạn Nghiên cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng mà Linh Châu dành cho Tôn Bách Thần, cũng nhận ra sự day dứt tận sâu trong cõi lòng bà. Cô lấy tay lau đi dòng nước mắt trên khuôn mặt người phụ nữ tưởng chừng như rất mạnh mẽ này. Cô hứa:
“Được, con sẽ cố gắng thực hiện ý nguyện của người”
Từ chuyện lần trước ở Tôn gia, Mạn Nghiên vô cùng áy náy với mẹ con Vương Phong. Cô muốn đến tận nhà xin lỗi mẹ anh, nhưng Vương Phong lại ngăn cố lại.
“Xin em tạm thời đừng nói ra có được không? Cho anh thời gian đi, anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.”
Vương Phong âu sầu thở dài. Anh biết làm sao được? Mẹ anh cũng rất thích cô gái nhỏ này. Nếu bây giờ Mạn Nghiên nói ra sự thật, anh sợ mẹ mình sẽ không thể chấp nhận được.
Chi bằng cứ để qua một khoảng thời gian, anh sẽ lại gạt bà rằng mình chủ động chia tay với Mạn Nghiên. Ít nhất như thế sẽ tốt cho cô và giảm bớt sự đau lòng cho mẹ anh nữa.
Sự tình trở nên phức tạp như vậy là do Vương Phong mà ra, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786574/chuong-103.html