Tôn Bách Thần thấy cô còn ngồi ngây ra đó, bèn chủ động kéo áo cô lên. Hắn xé miếng cao, dán lên bụng của cô. Mạn Nghiên thần người ra nhìn hắn, cảm xúc dần trở nên hỗn độn, mơ màng. Tôn Bách Thần lại nhẹ nhàng xoa bụng cho cô. Mạn Nghiên kỳ thực không có đau bụng, nhưng cô đâu thể thú nhận sự thật, chỉ đành ngồi yên, âm thầm quan sát từng động tác của hắn.
Gói trà gừng được hắn cho vào ly giữ nhiệt. Trà hãm được một lúc, hắn đưa cho Mạn Nghiên:
“Cầm đi, uống thứ này có thể làm dịu cơn đau. Cẩn thận một chút vì nước còn nóng. Còn túi chườm nóng, ban đêm đặt trên bụng sẽ dễ ngủ.”
Cô ngây ngốc gật đầu, cầm lấy bình nước từ tay hắn. Tôn Bách Thần trở nên dịu dàng với cô, Mạn Nghiên nhất thời không kịp thích nghi.
Cô bất giác thở dài, sống mũi tê cay. Sao mỗi lần Mạn Nghiên tuyệt vọng muốn buông bỏ, hắn lại cho cô thêm tia hy vọng chứ?
Thà Tôn Bách Thần cứ vứt bỏ cô ở một xó xỉnh nào đó, để cho cô tự chết tâm với thứ tình cảm ẩm ương trong lòng. Còn hơn là hắn tỏ ra quan tâm Mạn Nghiên, để cô dần chìm sâu trong thứ tình yêu ảo vọng.
Sau cùng, Tôn Bách Thần đưa áo khoác của mình cho Mạn Nghiên, bảo cô đắp cho đỡ lạnh.
“Chợp mắt một lúc đi. Còn hơn nửa tiếng mới đến nơi.”
Xe tiếp tục lăn bánh. Mạn Nghiên nghe lời hắn khép chặt mắt ngủ. Gần đến Tôn gia, cô tỉnh dậy, lấy một tờ khăn lạnh lau mặt cho tỉnh ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786568/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.