“Em đi nấu cơm đây.” 
Mạn Nghiên loay hoay trong bếp, nấu một bàn ăn đơn giản. Khẩu vị Tôn Bách Thần rất kén, có nấu nhiều hắn cũng chẳng ăn. 
Lạch cạch một hồi lâu, cô đói hết cả bụng. 
“Ăn nhiều lên.” 
Tôn Bách Thần tự nhiên chu đáo, còn gắp thức ăn cho Mạn Nghiên. Cô đang ăn thì nhớ đến chuyện hồi chiều, liền liếc mắt sang dò hỏi: 
“Tôn Bách Thần, lúc ở nhà đa năng anh vội vàng kéo em đi như vậy, là vì ghen có phải không?”. 
“Không” Hắn quăng lại một chữ duy nhất. 
Xùy! Cô lại tự mình đa tình rồi. 
“Cuối tuần tôi đưa em về Tôn gia dùng bữa tối. Mẹ tôi đặc biệt nhấn mạnh phải đưa em về đó.” 
“Hả? Sao đột ngột vậy” Mạn Nghiên hơi cuống lên. 
Tôn Bách Thần lườm cô một cái. Ăn một bữa tối thôi, cô sao phải hốt hoảng như vậy? Không phải từng đến nhà Vương Phong ăn tối rất vui vẻ sao? Xem như đã có chút kinh nghiệm rồi. 
“Yên tâm đi, mẹ tôi cũng đâu có ăn thịt em.” 
Hắn ăn xong rồi, dọn dẹp bát đũa. Tôn Bách Thần bảo Mạn Nghiên đi lên phòng, còn hắn sẽ rửa bát. 
“Anh biết rửa sao? Hay là để em làm cho.” 
“Thừa thãi. Em nghĩ bình thường tôi ăn xong vứt luôn bát đũa, hửm? Tuy tôi rất giàu nhưng chưa điên đến mức đó.” 
Khoe mẽ gì chứ? Mạn Nghiên bĩu môi. 
Cô lên phòng ngủ, nằm dài trên giường chơi game. Xui xẻo làm sao điện thoại của Mạn Nghiên hết pin, buồn chán chết mất! 
“Bách Thần, cho em mượn điện thoại của anh nhé. Điện thoại em hết pin rồi, chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786566/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.