“Đúng, tôi không nhận. Nhưng ai khăng khăng đòi trả đây? Tôi bảo em ký vào bản giao kèo, em cũng đâu phản đối?”
Mạn Nghiên tức run người. Cô say như vậy, lý trí đâu mà phản đối. Tôn Bách Thần là một kẻ gàn dở, không hề có lý lẽ!
Cô ấm ức nói:
“Anh lợi dụng lúc em không tỉnh táo mà bắt ép em ký vào. Hèn hạ!”
Tôn Bách Thần trừng mắt nhìn Mạn Nghiên. Hắn cầm lấy điện thoại của
mình từ trên đầu bàn, phát đoạn ghi âm tối hôm qua cho cô nghe. Từng câu từng chữ do Mạn Nghiên nói ra, giờ đây như vật chứng chống đối lại mình.
“Ký cái gì? Giấy bút đầu mau lấy ra đây đi!”
“Em không có say nha. Anh mau lấy bản giao kèo gì đó ra đây. Chúng ta ký!”
Mạn Nghiên chống chế, cô định xé tờ giấy kia đi thì Tôn Bách Thần hờ hững
nói một câu:
“Em nghĩ nó là bản gốc sao? Với lại nghĩ xé xong rồi thì không còn chuyện gì nữa, hửm? Hơn nữa trong đó còn có điều khoản đền bù nếu làm trái với giao kèo, em tự mình suy xét cho thật kỹ.”
Cô đanh mặt lại nhìn Tôn Bách Thần, không hiểu sao hắn phải dùng những cách này để chiếm giữ mình. Mạn Nghiên chỉ cần hắn mở miệng nói cần cô, nói thích cô, cô sẽ một lòng một dạ ở bên hắn. Nói một câu như vậy, khó lắm
sao?
Hay chỉ tại tâm tư hắn không đặt ở chỗ cô? Nghĩ vậy, Mạn Nghiên cười chua
xót.
“Làm sao? Không cãi nữa à. Vậy cứ theo bản giao kèo mà tiến hành đi.”
“Tùy anh.” Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786558/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.