Tiếng óc ách trong bụng hai người phát ra rõ ràng, nên có muốn chối cũng không được. Cả buổi ngồi trên xe khách, vừa nãy còn đạp xe đến đây, đã khiến bọn họ mệt lả vì đói rồi.
Mạn Nghiên nhét lại mấy tờ tiền vào ví của dì Hạ. Cô bảo mình sẽ ở lại đây qua đêm, còn dì Hạ thì về nhà nghỉ ngơi. Ban đầu bà không chịu, nhưng khi Tôn Bách Thần nói thêm vài lời, bà đã thay đổi quyết định.
“Được, vậy sáng mai dì sẽ vào sớm. Hai đứa nhớ kiếm thứ gì ăn đó.”
Dì Hạ vừa đi, một y tá đã đến phòng bệnh tìm người thân của bà nội Đồng. Tiền viện phí của bà bốn ngày nay, chưa được thanh toán, nên cô phải xuống tận phòng nhắc nhở.
Nhà của Mạn Nghiên rất xa bệnh viện công, để thuận tiện, dì Hạ chỉ đành để bà nội Đằng nằm ở bệnh viện tư Hoàng Đức. Ở đây viện phí khá cao, lại phải đóng tiền phòng, tiền thuốc theo ngày. Dì Hạ đã xin khất mấy ngày nay, bọn họ thấy dì khó khăn, nên cũng không làm khó.
Du di một chút thời gian thì được, nhưng tiền bạc vẫn phải sòng phẳng, sớm muộn cũng phải trả!
“Được được, tôi sẽ xuống đóng liền.”
Mạn Nghiên lục trong túi áo, mới sực nhớ ra mình để tiền trong ba lô. Cô đắn đo một hồi, muốn mượn tiền của Tôn Bách Thần, lại không thể mở miệng.
“Cầm.”
Tôn Bách Thần chủ động đưa ví tiền của mình cho cô. Mạn Nghiên nhìn hắn ngây ngốc, làm cho hắn muốn nổi quạu.
“Có cầm không đây? Đi đóng tiền rồi mua thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sang-len-truong-toi-len-giuong/786511/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.